Tiếng lòng của cô tiểu thiếp không giống bình thường.

Ân Thiềm Hầu không khỏi híp mắt nhìn Lộ Miên Thù nhưng hắn vẫn nghĩ nhất định là lầm rồi.

Chắc hắn cũng nhìn lầm luôn việc người này vừa rồi có vẻ muốn tự xác.

Sao có thể chứ. Bản Hầu gia còn đang đứng ở đây chưa sứt mẻ gì, nàng ta chưa giết được hắn sao có thể muốn chết?

Nhưng mà không phải hôm nay hắn ra ngoài rồi ư. Mà hắn tới đây... Không phải muốn tính sổ với mình chuyện vừa rồi đó chứ?

Đúng lúc này hắn lại nghe thấy thêm một lần nữa, cũng là không phải được nói ra bằng miệng. Ánh mắt Ân Thiệu Chinh như điện khóa chặt người còn lại trong phòng.

Lộ Miên Thù khi này đang lo sợ bất an, không dám nhìn người nọ nữa mà quay đầu vào trong, đôi mắt lo lắng đảo tới đảo lui.

Tính sao đây... Tính sao đây...

Quá tam ba bận, Ân Thiệu Chinh có ngu hay không muốn tin cỡ nào cũng phải tin những gì mình nghe thấy thật sự là suy nghĩ trong lòng của Lộ Miên Thù.

Quá khó tin, sao có thể có chuyện này?

Trong phút chốc Ân Thiệu Chinh đã bị chuyện lạ đời này thu hút, rồi cũng vô cùng nghi ngờ, với thân phận ám thủ của Lộ Miên Thù sao có thể có những suy nghĩ ngây thơ, đơn giản như vậy.

Không phải cô nên nghĩ làm sao quyến rũ hắn, ám sát hắn ư?

Khi trong lòng hắn âm tình bất định thì ngoài mặt lại dịu đi, như một đức lang quân sủng thiếp như thê, ngồi xuống bên cạnh Lộ Miên Thù, quan tâm nói: "Miên Thù, nàng có sao không?"

"Ta nghe nói rồi, Ái Chân lại đến tìm nàng gây sự nữa phải không? Nàng yên tâm, ta sẽ không nghe lời nàng ấy nói đâu. Nàng đã chịu ấm ức gì, có thể nói với bản Hầu, bản Hầu sẽ làm chủ cho nàng."

Vừa nói hắn vừa chạm vào vai Lộ Miên Thù, muốn thân mật vỗ về như lúc trước hắn vẫn làm. Dù biết rõ vì muốn ám sát hắn mà tiếp cận hắn nhưng Ân Thiệu Chinh vẫn vô số lần đến gần cô, sở dĩ muốn tạo cơ hội cho cô ám sát, rồi hắn sẽ thuận theo đó mà diễn một vỡ kịch mà tìm thấy chủ tử sau lưng cô.

Nhưng khi hắn vừa chạm vào vai cô đã cảm giác được thân thể dưới tay mình run bắn lên, còn bất giác né xa ra.

Lộ Miên Thù chưa từng có phản ứng như vậy.

Trước đây cô cùng lắm chỉ gắng gượng tỏ ra cam chịu cho hắn ôm, còn diễn rất tốt nữa. Chỉ vì muốn quyến rũ hắn, nhưng lại chưa lần nào thật lòng muốn dụ hắn lên giường. Ân Thiệu Chinh biết trong lòng cô có giới hạn, mà hắn cũng không muốn nên vẫn luôn phối hợp.

Ân Thiệu Chinh híp mắt nhìn cái ót của người con gái, bàn tay vẫn không dời đi mà tiếp tục vỗ xuống, còn dịu giọng nói: "Đừng sợ, đừng sợ, bản Hầu ở đây."

Không, anh ở đây tôi muốn sợ đó. Hay là anh đi đi...

"..."

Ân Thiệu Chinh ngó lơ lời trong lòng kia, đột nhiên cứng gắn muốn dựng người con gái lên: "Miên Thù, cho ta xem mặt nàng nào."

"Ngoan, để bản Hầu xem."

Nửa sợ bị phát hiện mình không phải Lộ Miên Thù thật sự, nửa vẫn chưa nghĩ ra cách nên giải quyết chuyện này thế nào, Lộ Miên Thù vô cùng bối rối cuối cùng không thể không để cho người nọ lật mình lên.

Khoảnh khắc đối mặt với người nọ, Lộ Miên Thù hơi sững sốt, rồi luống cuống rời mắt đi.

Ân Thiệu Chinh cứ ngỡ mình đang đối diện là một tiểu thư khuê các mà không phải tiểu hoa đán của thanh lâu. Hắn cũng nhất thời không kịp phản ứng mà khựng lại.

Nhưng dù gì hắn cũng là người từng nam chinh bắc chiến với hoàng đế thời niên thiếu, lòng vững như kiên. Ân Thiệu Chinh chỉ khựng lại một giây rồi nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt lướt qua biểu cảm chưa từng thấy của người con gái rồi tầm mắt liền đặt lên một bên má bị đánh sưng vù. Có thể thấy người đánh đã dùng hết sức, còn để lại một vết móng tay suýt chút nữa đã hủy dung Lộ Miên Thù.

Trên mặt Lộ Miên Thù cũng không phải chỉ có một vết này. Lúc nãy cô đập trán xuống bàn, không chết thật đó nhưng bầm tím một mảng. Hai vết thương khiến khuôn mặt vốn tinh xảo, xinh đẹp đứng đầu bảng trong tại thanh lâu nổi tiếng nhất nhì kinh thành cũng trở nên khó coi.

"Không đau à?"

Ân Thiệu Chinh không nhận ra khi nói lời này hắn không phải đang giả bộ mà thật sự muốn hỏi.

Cô không thấy đau à? Vì sao không thấy cô để bụng.

Hắn khẽ đưa tay chạm vào cái trán sưng vù của cô.

Lộ Miên Thù liền nhe răng.

Cô bất giác bậm môi xụ mặt nhìn người nọ.

Chỗ nào là không đau chứ, anh thử đập một cái đi.

Ân Thiệu Chinh nghiêm mặt để tránh để lộ biểu cảm gì, từ trong tay áo lấy ra một cái lọ bằng sứ màu trắng. Mở nắp lọ, quét một ít cao màu sữa có mùi hương thảo dược thanh lương dễ nghe xoa lên vết thương trên má và trán cô.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Thế hóa ra anh cũng biết thương hoa tiếc ngọc thật đấy à, còn tưởng đâu anh đầu gỗ hay mặt lạnh lắm chứ/Smirk//Smirk/

2025-09-04

5

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Trước đây khác giờ khác được không anh, thời gian thay đổi con người cũng phải đổi thay chứ, ai mà cứ ở hoài một chỗ để diễn cùng anh 🤣🤣🤣

2025-09-04

5

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Chị là đặc biệt là duy nhất là số 102 nên chị phải khác với những đám oanh oanh yến yến ngoài kia chứ. Ngoại lệ mà giống với ngoài lề thì còn gì thú vị hấp dẫn nữa🤣🤣🤣🤣

2025-09-04

5

Toàn bộ
Chapter
1 Vừa xuyên qua đã bị đánh.
2 Tiểu thiếp á!!! Thôi để cô chết lần nữa cho nhanh.
3 Tiếng lòng của cô tiểu thiếp không giống bình thường.
4 Lúc muốn nghe lại không nghe thấy.
5 Không sủng ái nữa? Tốt quá rồi.
6 Lập tức có kẻ chạy tới diễu võ giương oai.
7 Này... Này là thất sủng hả???
8 Có cá tính như vậy.
9 Nghe nói khanh đang sủng ái một tiểu thiếp.
10 Ý ngươi sao.
11 Đêm khuya thanh vắng dễ ghé thăm.
12 Bàn tính của Lê Ái Chân.
13 Cô không đến tìm hắn thì hắn đến tìm cô.
14 Mượn rượu làm loạn.
15 Vào hang cọp, bắt được cọp con. (H)
16 Lê Ái Chân động sát tâm.
17 Đánh rồi chạy.
18 Bị bắt đi.
19 Một nồi máu chó.
20 Đố kỵ đến mờ mắt.
21 Cao chạy xa bay? Không có cửa.
22 Bình thê như thiếp, chính thê không bằng thiếp.
23 Mơ à?
24 Này này này... (H)
25 Không cho đi.
26 Tâm tư rối bời.
27 Nghĩ chi nữa, cứ hưởng thụ đã.
28 Mưu đồ toan tính.
29 Thăm dò trong tửu lâu.
30 Thế ra là thiếp có thể hung hăng rồi.
31 Sóng ngầm cuồn cuộn.
32 Lê Ái Chân đột nhiên thân thiết.
33 Lần lượt bị lừa.
34 Dồn về một chỗ.
35 Bắt ba ba trong rọ.
36 Chân tình trong hiểm cảnh.
37 Chỉ cần người này còn.
38 Thiếp đói chết mất Hầu gia.
39 Kết cục của Lê Ái Chân.
40 Giải quyết lo âu trong lòng, an tâm mà sống.
41 Có gái rồi, thêm trai nữa là trai gái song toàn. (Hoàn)
Chapter

Updated 41 Episodes

1
Vừa xuyên qua đã bị đánh.
2
Tiểu thiếp á!!! Thôi để cô chết lần nữa cho nhanh.
3
Tiếng lòng của cô tiểu thiếp không giống bình thường.
4
Lúc muốn nghe lại không nghe thấy.
5
Không sủng ái nữa? Tốt quá rồi.
6
Lập tức có kẻ chạy tới diễu võ giương oai.
7
Này... Này là thất sủng hả???
8
Có cá tính như vậy.
9
Nghe nói khanh đang sủng ái một tiểu thiếp.
10
Ý ngươi sao.
11
Đêm khuya thanh vắng dễ ghé thăm.
12
Bàn tính của Lê Ái Chân.
13
Cô không đến tìm hắn thì hắn đến tìm cô.
14
Mượn rượu làm loạn.
15
Vào hang cọp, bắt được cọp con. (H)
16
Lê Ái Chân động sát tâm.
17
Đánh rồi chạy.
18
Bị bắt đi.
19
Một nồi máu chó.
20
Đố kỵ đến mờ mắt.
21
Cao chạy xa bay? Không có cửa.
22
Bình thê như thiếp, chính thê không bằng thiếp.
23
Mơ à?
24
Này này này... (H)
25
Không cho đi.
26
Tâm tư rối bời.
27
Nghĩ chi nữa, cứ hưởng thụ đã.
28
Mưu đồ toan tính.
29
Thăm dò trong tửu lâu.
30
Thế ra là thiếp có thể hung hăng rồi.
31
Sóng ngầm cuồn cuộn.
32
Lê Ái Chân đột nhiên thân thiết.
33
Lần lượt bị lừa.
34
Dồn về một chỗ.
35
Bắt ba ba trong rọ.
36
Chân tình trong hiểm cảnh.
37
Chỉ cần người này còn.
38
Thiếp đói chết mất Hầu gia.
39
Kết cục của Lê Ái Chân.
40
Giải quyết lo âu trong lòng, an tâm mà sống.
41
Có gái rồi, thêm trai nữa là trai gái song toàn. (Hoàn)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play