chap3

Sáng hôm ấy , cô đi ra trước sân nhìn thấy em đang vác một bao gạo trên cơ thể mảnh mai của cô gái nhỏ chỉ mới 19 tuổi
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Này ! để tôi //nhìn lại//
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Không sao đâu mà
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Người ta còn vác cả súng cơ
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
//lấy bao gạo trên lưng em//
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
vào lấy đồ đi lát nữa chúng ta sẽ lên đường
Em nhẹ nhàng kéo tay áo chị như đang luyến tiếc gì đó
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Nếu như..phải hi sinh
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
thì tôi với cô sẽ nắm chặt tay nhau ở hơi thở cuối nhá..
Giọng em lí nhí nhưng đủ để cô nghe thấy
cô đỏ mặt không giấu được ánh mắt bối rối vì cả hành động và câu nói của em rất đáng yêu nhưng lại buồn đến lạ
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
đừng nói bậy nữa
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Không phải đã hứa cùng nhau ngắm hoà bình rồi sao
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
ờ ha//cười//
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
đợi tôi//đem bao gạo vào kho//
Cô đem bao gạo vào nhà kho rồi đi soạn đồ cùng em
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Vậy là đủ rồi nhỉ //leo balo lên//
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
được rồi
bà chủ
bà chủ
Nghe bà nói
bà chủ
bà chủ
Cầm lấy cầm lấy //dúi vài nắm cơm vào tay em//
bà chủ
bà chủ
ở đây còn ít khoai cứ đem theo mà ăn
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Bà ơi..ở đây còn nhiều người lắ-
bà chủ
bà chủ
hai đứa cứ cầm lấy mà ăn
Giọng bà run run nghẹn lại
em và cô lên đường đi về phía tây ra khỏi khu rừng
Bà nhìn vào bóng lưng của em và cô lấy áo đưa lên lau đi những giọt nước mắt giọng bà run run
bà chủ
bà chủ
Nhất định phải quay về..
Tua
Khu rừng miền Tây rậm rạp, cỏ dại cao đến ngực, cây cối ken dày, tiếng côn trùng hòa với tiếng súng đuổi sau lưng. Trên vai cô là một cậu bé bị thương, máu rịn đỏ cả tấm áo nâu. em chạy sát bên, tay nắm chặt tay chị để khỏi lạc trong màn đêm dày đặc.
Phía sau, tiếng chó sủa, tiếng giày lính địch đạp rầm rập. Đạn xé gió, sượt qua cành cây gãy răng rắc.
Em thở gấp nói
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Chị..bọn nó sắp đuổi tới rồi không biết có ra khỏi rừng kịp hay không đây
Cô nghiến răng ánh mắt sáng lên sự kiên cường
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Nhất định phải ra! Người ta còn chờ thằng nhỏ được cứu. cô tin tôi không?
em gật đầu, dù đôi chân run rẩy. Nắm tay chị, em siết chặt hơn
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
tôi tin ! Dù có phải ch.et ở đây tôi cũng muốn ch.et cùng chị !
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Nhưng trước hết thằng bé này phải được cứu
Em và cô chạy không ngừng nghỉ dù cho có mệt cùng vẫn phải chạy
do khu rừng có nhiều chướng ngại vật cây cối rậm rạp vì là người sống ở đây nên cô và em đã cắt đuôi được bọn chúng
Em Khẽ ra hiệu
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Có con suối phía trước. Qua đó, chắc thoát
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Nhưng nếu không phải mà là đường cùng thì sao
em vừa chạy vừa nói những giọt mồ hôi trên trán liên tục đổ xuống
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Thì cả hai cùng nằm xuống
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
được !
Nói xong cô ôm chặt cậu bé hơn tay nắm chặt lấy tay em lao về phía trước như cơn gió
đúng thật phía trước là đã ra ngoài khu rừng
Phía trước là một ngôi làng miền Tây dường như không có dấu hiệu bị tàn phá bởi giặc
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
này..ở đây đẹp quá ha
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Chắc hoà bình còn đẹp hơn nhiều nhỉ
em khẽ cười rồi cũng đưa đứa trẻ về nhà
______
Hot

Comments

ukm...!

ukm...!

đr đẹp lắm

2025-09-07

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play