「ĐAM MỸ」VỢ À SINH CHO ANH MỘT ĐỨA NHÉ!
em bé
???
avt nhân vật tớ lấy trên pin ạ
Ngày ấy, Lăng Thần mới mười tuổi, đã sớm quen với dáng vẻ lạnh lùng và sự kính sợ của người xung quanh. Trong biệt thự rộng lớn, người lớn luôn cúi đầu trước cậu, gọi một tiếng “thiếu gia”. Nhưng lần đầu tiên ba mẹ dẫn đến một đứa bé nhỏ xíu, trắng trẻo, đôi mắt tròn xoe nhìn cậu ngơ ngác — trái tim Lăng Thần thoáng rung động.
“Đây là con trai út của bác Tô. Sau này hai đứa chơi với nhau nhé.”
TÔ NIỆM-🐰
//bé ôm con gấu bông, lắp bắp//
Em… em tên là Niệm… Niệm Niệm.
Ánh nắng chiều hắt lên gương mặt nhỏ nhắn. Đôi má cậu bé hồng hào, giọng nói non nớt. Chỉ mới nhìn thoáng qua, Lăng Thần đã muốn giữ lại ngay bên mình.
TÔ NIỆM-🐰
Niệm Niệm 🐰 (5 tuổi):
Thần ca, Niệm Niệm muốn ăn kẹo
LĂNG THẦN-🐺
Lăng Thần 🐺 (10 tuổi):
Không được. Ăn nhiều hư răng.
TÔ NIỆM-🐰
Niệm Niệm 🐰:
Nhưng mà Niệm Niệm thích… 😭
LĂNG THẦN-🐺
Lăng Thần 🐺:
Ngoan, lại đây. Ca cho em uống sữa, ngon hơn.
TÔ NIỆM-🐰
Niệm Niệm 🐰:
Thần ca bế Niệm Niệm nha? Niệm Niệm mỏi chân rồi…
LĂNG THẦN-🐺
Lăng Thần 🐺:
… Được. Lại đây.
Từ hôm đó trở đi, mỗi khi ba mẹ bận việc, Tô Niệm đều được gửi ở biệt thự nhà họ Lăng. Đứa trẻ ngốc nghếch, chỉ biết cười khanh khách, chạy lon ton theo sau Lăng Thần.
Niệm Niệm bị khờ, trí óc chẳng nhanh nhẹn như người khác, lại thêm bệnh tật khiến cơ thể yếu ớt. Chỉ cần va nhẹ cũng tím bầm, thỉnh thoảng còn chảy máu cam, làm cả nhà hốt hoảng. Nhưng chính sự mong manh ấy lại càng khiến Lăng Thần siết chặt vòng tay bảo vệ.
Từ một thiếu niên lạnh lùng, cậu dần quen với việc dỗ dành, chiều chuộng, thậm chí ghen tị mỗi khi Niệm Niệm cười với ai khác.
“Niệm Niệm là của anh.” — Lăng Thần từng tuyên bố như vậy, dù khi đó cả hai mới chỉ là những đứa trẻ.
Comments
(つ✧ω✧)つ
lớn lên cho uống cái khác
2025-09-10
0