Nguyệt Ảnh Song Hồ [RhyCap]
#2 Vận Đào Hoa Quấy Nhiễu
Sớm mai gió nhẹ, cánh đào rụng lả tả, phiêu đãng trước hiên động phủ.
Ánh nhật quang theo khe núi nghiêng xuống.
Hòa cùng sương khói bảng lảng, khiến cảnh sắc nửa thực nửa hư, tựa chốn tiên cư.
Trong động, hương trà vừa mới rót, khói lam mờ như mây bạc.
Quang Anh
//Ngồi ở bàn trà gỗ//
Ánh mắt xa vời, phảng phất chẳng màng chuyện thế gian.
Từ giường ngọc bên cạnh, hồ ly nhỏ khẽ trở mình.
Chỉ thoáng chốc, lông đỏ tan đi, lại hóa thành thiếu niên dung mạo thanh tú.
Da trắng như tuyết, mắt sáng tựa tinh hà, lưng còn quấn dải băng trắng, thấm vệt máu hồng loang loáng.
Đức Duy khẽ chớp mắt, liếc thấy bóng dáng hắc y trầm tĩnh kia.
Đức Duy
//Bèn nhoẻn cười, giọng lảnh lót mà ngây ngô//
Đức Duy
Đại ân nhân, ngươi lại uống trà nữa sao?
Đức Duy
Cả ngày nhấp thứ đắng chát kia, chẳng sợ hỏng miệng ư?
Quang Anh
//Hơi nghiêng mắt//
Quang Anh
//Ngữ điệu lạnh nhạt như gió qua khe núi//
Quang Anh
Người tu hành, cầu thanh tâm.
Quang Anh
Một chén thanh trà, dẹp vạn tạp niệm.
Đức Duy
//Lẩm nhẩm chẳng khác đứa trẻ//
Đức Duy
Thanh tâm thì hay đấy.
Đức Duy
Nhưng ngày ngày chỉ ngồi một chỗ, chẳng lẽ không buồn chán sao?
Quang Anh không đáp, chỉ đưa chén kề môi, nhấp ngụm nhỏ.
Mặt hồ lặng, chẳng dậy một gợn sóng.
Đức Duy
//Hăng hái chống tay ngồi dậy//
Đức Duy
//Bước đi còn loạng choạng//
Đức Duy
//Lon ton ra cửa động//
Ngoài kia, hoa đào bay rợp, từng cánh hồng tan giữa nắng.
Rực rỡ mà thoát tục, như thể tiên cảnh giữa nhân gian.
Đức Duy dang rộng hai tay, hít sâu hương hoa vào ngực.
Khóe môi cong cong, đôi mắt long lanh ánh sáng.
Đức Duy
Nếu là ta, chắc chẳng nỡ rời đi mất.
Trong động vọng ra thanh âm trầm bình như từ chốn xa xăm.
Quang Anh
Mỹ cảnh vốn là hư ảo.
Quang Anh
Nhìn nhiều thành quen, dẫu rực rỡ đến đâu cũng chỉ là phù du.
Đức Duy
Hừm, ngươi thì quen rồi, còn ta chưa quen.
Đức Duy
Huống hồ đã cứu ta, chẳng lẽ định đuổi ta đi thật sao?
Nguyễn Quang Anh khẽ đặt chén trà xuống, giọng lãnh đạm không gợn chút thương xót.
Quang Anh
Hữu duyên thì gặp, hữu duyên tán.
Quang Anh
Ngươi sớm rời đi, kẻo lại vướng họa đến đây.
Đức Duy
Đại ân nhân, ngươi chê ta phiền phức sao?
Đôi mắt trong sáng chợt lóe tia u buồn.
Nhưng rất nhanh, sắc ấy biến mất, thay bằng nụ cười sáng rỡ như ban đầu.
Đức Duy
Vậy ngươi cứ chờ xem.
Đức Duy
Ta chưa lành hẳn, còn lâu mới đi được.
Quang Anh thoáng chau mày, song khi nhìn nam nhân dưới nắng xuân.
Nụ cười rạng rỡ như mang theo cả hơi thở nhân gian, chợt không muốn buông lời xua đuổi nữa.
Từ hôm ấy, thung lũng vốn tịch mịch bỗng trở nên náo nhiệt.
Hoàng Đức Duy tuy thân mang thương tích, bản tính lại hiếu động.
Ngày thì chạy khắp nơi hái hoa, đuổi bướm.
Tối lại quấy nhiễu Quang Anh tĩnh tọa.
Có lúc lén giở kinh thư, ê a như trẻ học chữ.
Có khi lại ngồi bên, chăm chú dõi theo mỗi khi Quang Anh luyện pháp.
Đôi mắt sáng như chứa vạn điều muốn hỏi.
Một ngày nọ, Quang Anh đang tĩnh tọa, hơi thở điều hòa.
Tiểu hồ ly bỗng thò đầu đến gần, líu lo không ngớt.
Đức Duy
Đại ân nhân, vì sao hoa đào nơi đây nở mãi chẳng tàn?
Quang Anh
Trận pháp dưỡng linh.
Đức Duy
Vì sao sương mù ngoài kia dày thế, quanh năm chẳng tan?
Quang Anh
Để ngăn bước kẻ phàm tục.
Đức Duy
Thế vì sao ngươi lại sống một mình chốn thâm sơn cùng cốc này?
Đôi mắt hắn mở ra, sâu như biển đêm, liếc nhìn y một cái.
Quang Anh
Tiểu hồ, ngươi nhiều lời quá rồi.
Đức Duy
//Y chẳng sợ, lại bật cười hì hì//
Đức Duy
Nếu ta không nhiều lời, chẳng phải cả ngày ngươi chỉ biết đối diện trà cùng núi ư?
Đức Duy
Như vậy không buồn sao?
Quang Anh trầm mặc, chẳng đáp.
Trăm năm qua, nơi đây chỉ có tiếng gió ngàn và suối đá.
Nay bỗng thêm một thiếu niên ríu rít, phiền thì phiền...
Nhưng chẳng rõ vì sao, lại khiến thung lũng này bừng chút sinh khí.
Chiều hôm ấy, gió cuốn từng trận, cánh đào như mưa hồng lả tả.
Bên hồ nước trong xanh, Đức Duy ngồi thõng chân, khua sóng bọt, miệng khe khẽ ca hát.
Giọng hát non nớt chẳng theo điệu nào, lại chan chứa niềm vui.
Quang Anh
//Đứng cách đó không xa, lặng lẽ dõi theo//
Trong mắt hắn bỗng lóe tia dịu dàng, nhưng rất nhanh bị che giấu sau gương mặt lãnh đạm.
Quang Anh
“Chỉ là một tiểu hồ tam vĩ, trú nhờ chốn này ít ngày."
Quang Anh
"Cũng chẳng cần ta bận tâm."
Thế mà khi ánh mắt vô tình chạm nụ cười hồn nhiên kia, tim Quang Anh lại run khẽ.
Đức Duy
//Ngoảnh đầu, vẫy tay gọi//
Đức Duy
Đại ân nhân, mau tới đây.
Đức Duy
Cùng ta ngắm hoa đi.
Quang Anh
//Hơi nhíu mày//
Quang Anh
Ngươi tự vui của ngươi, cần gì ta.
Đức Duy
Nhưng ta chẳng muốn ngắm một mình.
Đức Duy
//Cười hồn nhiên, mắt cong cong//
Đức Duy
Ngươi đã cứu ta, từ nay chính là người thân duy nhất còn lại của ta.
Đức Duy
Người thân thì sao có thể bỏ mặc nhau?
Lời nói như gió xuân khẽ lướt qua mặt hồ, lặng lẽ mà in vào tâm.
Quang Anh
//Thoáng ngẩn người//
Trong ký ức, chỉ còn máu tanh, tiếng gào thét đồng tộc diệt vong.
Rất lâu rồi, không một ai gọi hắn là người thân.
Đôi mắt sâu thẳm dậy sóng.
Cuối cùng, chậm rãi bước đến, ngồi xuống bên hồ.
Đức Duy
//Reo lên vui mừng//
Đức Duy
Thấy chưa! Cùng nhau ngắm, cảnh mới thật đẹp.
Đức Duy ngồi sát lại, vai chạm vai, đôi mắt sáng long lanh.
Nhìn cánh đào rơi xuống mặt nước loang ánh chiều.
Tiếng cười trong trẻo, ngân vang như chuông bạc xoa dịu lòng hắn.
Comments
Vô tri ★t.ha★
Ông già bt điều thì im đi, nhạt nhẽo 😞☺️
2025-09-11
3
Vô tri ★t.ha★
uôi vô tư quá ik, ước j ng ngồi kế là iem chứ ko ph ông già 💔😞
2025-09-11
1
Vô tri ★t.ha★
tr ơi kệ ông già đó ik Duy, còn em là ng thân mè😞
2025-09-11
2