Thì cũng đúng thôi, Triệu Ái Lam mới bước qua tuổi mười tám được ba tháng. Này cũng là bởi cô lớn hơn so với đồng lứa vài tháng, nhưng do bị đi học trễ một năm nên thành ra bây giờ cô đã mười tám rồi, không giống năm nhất phải qua tết mới lục đục đủ mười tám. Mười tám, không phải còn xuân còn gì.
Có thể là lúc cô yêu đương với Hàn Thực còn không có cảm giác này.
Là vì người đàn ông nọ quá mức đàn ông đi.
Cô với người đàn ông đó mới chỉ có hai tháng hiểu biết, nhưng từ lúc cô gặp anh, đồng ý kết hôn với anh, lại vội vã làm thủ tục kết hôn rường rà rắc rối mất gần tầm ấy thời gian mới xong, khoảng thời gian đó cô cũng chẳng gặp anh được mấy lần.
Vì không quá hiểu biết nên cô đối với anh tràn ngập tò mò và hiếu kỳ.
Người chồng mới toang này đã nhắn cho cô một tin.
Một tin nhắn ngắn thôi, lại vô cùng hình thức, như đang báo cáo công tác với lãnh đạo.
Em đến trường chưa? Tôi về đơn vị rồi. Khi nào có thời gian sẽ nhắn tin cho em.
Ngắn ngủn, hổng có tí cảm xúc dư thừa gì hết.
Triệu Ái Lam hơi bĩu môi, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên, hớn hở lại giả bộ trang nghiêm xếp bằng hai chân rồi bắt đầu nhắn tin trả lời lại.
Nhắn gì đây ta...
Triệu Ái Lam đắn đo suy nghĩ mấy lần, cuối cùng cũng viết được một tin hoàn chỉnh.
Vừa mới bấm gửi đi bên tai đã vang lên tiếng nói chuyện.
"Ái Lam?"
"A!"
Triệu Ái Lam giật mình, điện thoại cũng trượt khỏi tay.
Đan Túc nhướng mày nhìn cô đầy hứng thú.
Triệu Ái Lam cũng nhìn lại, một hồi mới khụ một cái, giả bộ trấn định hỏi: "Cậu gọi gì thế?"
Đan Túc cũng biết điều, không hỏi cô vừa làm gì mà tập trung đến mức giật mình như thế, chỉ bảo: "Tụi này muốn đi ăn, cậu đi không?"
Triệu Ái Lam cầm điện thoại lên liếc qua một cái, xác định tin nhắn đã gửi đi rồi, nhưng bên kia lại không có dấu hiệu nhận được, cô cũng không day dưa ở chỗ này mà tắt điện thoại đi rồi trèo xuống giường bảo: "Đi. Bây giờ đi luôn hả?"
"Ừm."
Đan Túc đeo túi xách lên, chính là đang vẻ chuẩn bị ra ngoài.
Triệu Ái Lam bảo: "Đợi tôi một chút."
Sau đó chạy vào toilet rửa mặt.
Không tới năm phút một nhóm bốn người đã cùng nhau rời khỏi phòng.
Họ không đi đâu xa mà đến căn tin trường.
"Ngày đầu tiên vào trường thì phải đến căn tin trường nếm thử để còn biết sau này đi đâu ăn."
Đó là suy nghĩ của Đan Túc.
Có vẻ hai người bạn kia cũng có ý này.
Triệu Ái Lam xuất thân là cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện, ăn cơm cô nhi viện, mặc của cô nhi viện, đi học được đều là cô nhi viện trợ cấp, cô không có ý kiến gì cả.
Bốn người vào căn tin thì phát hiện vẻ ngoài của nơi này khá ổn.
"Trước khi vào trường tôi nghe nói căn tin trường cũng xịn lắm, thức ăn coi như ok."
Đan Túc bảo.
Triệu Ái Lam cảm thấy cô nàng là mẫu người chịu nói chuyện, cả quá trình cô nàng nói nhiều nhất, sau đó là cô gái Lương Lan. Giang Hàm Đan ít nói nhất, cô thì hỏi tới mới đáp, không giống Đan Túc có thể gợi chuyện để nói.
Lương Lan tiếp lời: "Ừm, tôi cũng có nghe sơ sơ."
Trong căn tin lúc này có khá đông người.
Mấy anh chị khóa tập trung ở căn tin khá nhiều, bốn người nhìn đến nhìn đi mới tìm được một bàn trống đủ cả cho bốn người.
"Một người ở lại giữ chỗ trước."
Đan Túc bảo rồi bọn họ.
"Để tôi cho, mấy cậu lấy đồ ăn cho tôi luôn đi. Lấy cái gì cũng được hết."
Triệu Ái Lam giơ tay nhận việc.
Ba người kia chỉ nhìn cô một cái, chắc là cảm thấy cô hơi dễ tính, sau đó cũng không có dị nghị mà cùng nhau đi xếp hàng.
Được một đỗi ba người cùng nhau trở về.
Đan Túc gọi cho cô phần ăn giống mình, đồ ăn là gà chiên nước mắn tỏi ớt và ếch xào. Vừa ngồi xuống bàn cô nàng đã bảo: "Tôi xem đồ ăn có vẻ bắt mắt lắm. Chắc phần lớn bữa ăn tôi sẽ cắm chốt ở căn tin."
"Đúng rồi, các cậu có dự định gì trong năm nhất không?"
Triệu Ái Lam nói trước: "Đợi xong hai tháng quân sự tôi sẽ đi xin việc làm thêm."
Tuy rằng bốn năm của cô đều được miễn giảm hết do điểm vào trường cao, lại thuộc diện cô nhi nhưng cô vẫn cần tiền để trang trải cuộc sống, tiền ăn. Ăn cơm ở căn tin rẻ hơn thì vẫn cần tiền.
Ba người kia nghe cô nói vậy cũng không tỏ vẻ giật mình hay tò mò nguyên nhân cô muốn đi làm thêm. Ba người kia cũng lục đục nói ra dự định của mình. Đan Túc giống cô. Lương Lan là con nhà giàu, cô nàng bảo không muốn trải đời sớm. Giang Hàm Đan thì bảo tạm thời chưa có ý định gì, nhưng chưa chắc ngày mai không có.
Đương lúc họ đang bàn tán sôi nổi thì ở cửa căn tin xuất hiện hai người, vừa đi vừa lôi kéo nhau, không giống khắc khẩu mà có vẻ đang giận dỗi nhau.
Bát quái thì ai cũng thích, đặc biệt là trong trường học.
Hầu biết mọi người đều quay đầu nhìn lại tuy rằng đến cửa căn tin họ đã biết ý mà ngừng lại trận đôi co lôi kéo dây dưa kia.
Triệu Ái Lam xuất phát từ bản năng cũng nhìn một cái, sau đó cô lập tức cúi đầu xuống.
Có điều đã chậm.
Ngay khi cô vừa giương mắt lên thì từ vị trí ngồi đối diện với cửa ra vào, Tô Mạn Thu đã nhìn thấy cô ngay lập tức.
"Ái Lam!"
Cô nàng kêu lên, vừa hất tay người bên cạnh ra chạy tới.
Hàn Thực cũng vì vậy mà nhìn thấy cô, hắn cũng đi tới cùng, chỉ là vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
Updated 44 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Cái này không còn gọi là cưới vợ thì cưới liền tay nữa đâu mà gọi là yêu nhanh cưới vội bồi đắp tương lai dài🤭🤭
2025-09-10
7
So Lucky I🌟
Ở khác phòng nhưng dù gì cũng học chung trường, đi ăn thôi cũng không yên với cô bạn này/Facepalm//Facepalm//Facepalm/
2025-09-10
5
So Lucky I🌟
Gớm đang nhắn tin trả lời chồng mà chị cứ biểu hiện giống như bản thân đang trộm lén lút ngoại tình không bằng ấy🤣🤣🤣🤣
2025-09-10
5