(ĐN One Piece) Sự Tồn Tại Của Biển Cả
Chap 3: Huấn Luyện
Giữa hàng ngũ lính trẻ mặc quân phục xanh chỉnh tề, có một bóng dáng nhỏ bé nổi bật – Koa.
Mái tóc trắng như sương bay theo gió, chiếc váy suông trắng không tay giản dị. Trong bức tranh thép kỷ luật, bóng dáng ấy vừa mong manh vừa khó rời mắt.
Hải Quân
A: (thì thào) Con bé này… thật sự muốn tham gia à?
Hải Quân
B: (cười khẩy) Nhỏ xíu vậy, gió thổi bay mất chứ nói gì cầm kiếm.
Sengoku (46t)
(khoanh tay đứng từ xa, ánh mắt nghiêm nghị)
Tsuru (44t)
(quan sát từng cử động của Koa, như đang đọc một trang sách khó hiểu)
Garp (45t)
(cười sang sảng, đứng sừng sững) WAHAHAHA! Con gái ta chắc chắn làm được! Đừng có xem thường nó!
Tiếng cười ấy át cả tiếng xì xào chung quanh.
Koa
(bước ra sàn tập, cầm gươm gỗ to hơn cả cánh tay, ánh mắt bình thản đến rợn người)
Hải Quân
(lao lên tập động tác cơ bản)
Koa
( làm theo, từng bước không nhanh, không mạnh, nhưng chuẩn xác đến kinh ngạc)
Tsuru (44t)
(khẽ nhíu mày) …Đó không phải cách học của một đứa trẻ sáu tuổi. Đó là cách của một người từng trải.
Dragon
(đứng xa, khoanh tay dựa cột gỗ)
Anh đã hai mươi hai, thân hình rắn rỏi, nhưng khi nhìn “em gái” bé nhỏ kia, lòng lại dậy lên một cảm giác kỳ lạ – vừa tự hào, vừa bất an.
Sau buổi tập, Tổng bộ xôn xao
Hải Quân
C: Con bé tóc trắng… nó khác người.
Hải Quân
D: Thân xác chẳng lớn bao nhiêu, chắc bị nguyền rủa.
Hải Quân
E: Hay là… không phải con người?
Garp (45t)
(cười vang, tay nắm chặt) WAHAHAHA! Con gái ta là báu vật! Ai dám bậy bạ thì ta đấm gãy răng!
Không ai dám nói thêm. Bí ẩn về Koa ngày một dày hơn.
Comments