Một ngày mùa đông, rừng già phủ trắng tuyết. Quang Anh – chàng trai trẻ làm nghề đốn củi, trên vai vác rìu, trên lưng mang bó củi, bước đi giữa tán cây.
Quang Anh không biết rằng hôm nay sẽ thay đổi cả đời mình.
Giữa rừng, anh nghe tiếng gầm gừ của chó săn, tiếng gió xé rách màn tuyết.
Anh chạy theo bản năng và bắt gặp…
Một cậu thiếu niên tóc trắng, áo choàng vương máu, đang loạng choạng bỏ chạy. Sau lưng cậu, một thợ săn tay cầm nỏ gỗ, ánh mắt hung tàn.
Mũi tên bắn ra, xé gió hướng thẳng đến ngực cậu thiếu niên.
Không kịp suy nghĩ, Quang Anh lao tới, hất mạnh thân thể thiếu niên ấy ngã xuống tuyết, còn mình thì xoay người chắn ngang.
“Phập!” – Mũi tên cắm vào vai Quang Anh. Máu đỏ trào ra, nhuộm ướt cả tấm áo mỏng.
Thợ săn tức tối, nhưng khi thấy ánh mắt dữ dằn của Quang Anh cùng tiếng rìu nặng nề bổ xuống, hắn đành nguyền rủa rồi bỏ đi.
Chỉ còn lại hai người giữa màn tuyết trắng.
Quang Anh ôm vai, rít khẽ, quay lại nhìn cậu thiếu niên đang thở dốc.Anh không biết rằng vừa nãy gã thợ săn thấy cậu lộ đuôi Hồ Ly nên mới đuổi theo
Đức Duy
Này ... anh ổn chứ
Đức Duy
Tại sao anh lại cứu tôi
Quang Anh bật cười, gương mặt lấm tấm mồ hôi nhưng nụ cười sáng rỡ giữa trời đông
Quang Anh
Thấy cậu sắp chết, chẳng lẽ lại đứng nhìn? Dù sao… tôi là người, còn cậu… cũng đâu khác gì người.
Đức Duy im lặng, bàn tay run run đặt lên ngực mình. Tim cậu đập mạnh, và… một âm thanh khe khẽ vang lên trong tâm trí.
“Soạt.”
Một chiếc đuôi trắng muốt rụng xuống, hòa vào nền tuyết, tan biến thành hạt sáng li ti.
Đức Duy sững người, ánh mắt hoảng loạn:
“Không… Không thể nào… Ta… ta đã thề sẽ không yêu. Vậy mà…”
Comments