Từ thuở hồng hoang, trời đất còn mịt mờ khói sương, muôn loài lần lượt sinh ra giữa chốn linh giới và nhân gian. Trong đó, Hồ tộc là loài yêu linh mỹ lệ nhất. Thân thể họ trắng ngần như tuyết đầu mùa, dung nhan tựa hồ vẽ bằng mực trời, sau lưng mọc ra chín chiếc đuôi dài, mềm mại như lụa, lộng lẫy như dải ngân hà buông xuống.
Chín chiếc đuôi không chỉ là linh lực, mà còn là tuổi thọ. Một chiếc đuôi có thể sánh ngàn năm. Khi đủ chín đuôi hiện thân, hồ ly sẽ bước vào cảnh giới bất tử, có thể trường tồn cùng nhật nguyệt, chứng kiến bao đời vinh suy của nhân loại.
Nhưng thiên đạo vốn công bằng, đã ban phú quý thì tất phải đặt lời nguyền. Với Hồ tộc, đó là một luật cấm kỵ khắc nghiệt:
“Mỗi khi một hồ ly thật lòng yêu một ai, một chiếc đuôi sẽ rụng xuống. Khi chín đuôi rụng sạch, cũng chính là lúc linh hồn tan biến, mạng sống chấm dứt.”
Không một ai dám yêu, không một ai dám rung động. Vì yêu tức là tự đào mồ chôn chính mình.
Trong muôn ngàn yêu hồ ấy, có một hồ ly trẻ tuổi mang tên Đức Duy.
Đôi mắt cậu sáng như sao băng trên bầu trời lạnh lẽo, cả người toát ra khí tức thanh lãnh, tựa hồ ngọn gió vĩnh hằng thổi qua vách núi.
Đêm trăng tròn năm ấy, Đức Duy quỳ dưới linh đàn, chín chiếc đuôi xòe ra sau lưng, sáng rực như vầng dạ minh. Giọng cậu trầm thấp mà kiên định, khắc sâu vào trời đất:
“Cả đời này, ta sẽ không bao giờ yêu. Đuôi này, sinh ra chín cái… thì vĩnh viễn là chín cái. Thề chẳng bao giờ rụng xuống vì bất cứ kẻ nào.”
Lời thề ấy như khắc vào máu thịt. Cậu tin rằng cả đời mình sẽ sống như băng giá ngàn năm, thong dong giữa núi rừng, mặc nhân gian hợp tan, chẳng điều gì lay chuyển được.
Nhưng vận mệnh vốn thích trêu ngươi...
Kẻ phá tan lời thề ấy, chẳng ai khác ngoài một phàm nhân bình thường – Quang Anh, chàng tiều phu cần cù sống dưới chân núi.
Comments