Chương 2: Ép buộc

Năm năm sau.

Thời gian trôi nhanh như chiếc lá rơi bên ngoài, mới đây thôi mà cặp chị em kia đã hai mươi tuổi. Dưới sự nuôi nấng của Hàn Thâm, khi lớn lên cả hai không chỉ xinh đẹp mà còn tài giỏi, khí chất thanh tao.

Hai chị em tài sắc vẹn toàn, mang nhiều nét tương đồng nhưng vẫn có chỗ khác nhau để dễ dàng phân biệt. Đó chính là so với chị gái Thanh Băng thì Thanh Tâm mạnh mẽ, quyết đoán và đôi lúc cũng rất lạnh lùng.

Chỉ cần nhìn qua đôi mắt, Hàn Thâm sẽ phân biệt ra được đâu là chị, đâu là em. Thời gian có trôi qua bao lâu thì tính cách vẫn không thay đổi. Từ ánh nhìn đến cách cô đối xử với hắn cũng như vậy, vẫn hờ hững như lần đầu gặp của năm năm trước.

Hôm nay, thời tiết trong lành, gió trời thoáng đãng. Bên trong căn biệt thự xa hoa, cặp chị em họ Lạc đang rất bận rộn.

Lạc Thanh Băng đứng trước gương, ngắm nghía chiếc đầm trên tay. Còn Lạc Thanh Tâm lại ngồi yên vị trên ghế, đọc vài nốt nhạc trầm…

- Tâm Tâm. Tôi nay chúng ta được đi tiệc, em không chọn trang phục sao?

Giọng nói dịu dàng của chị gái nghe rất êm tai. Chỉ có cô chăm chú quá nên chẳng để ý chị ấy nói gì…

Từ phía bên ngoài tiếng động cơ xe vang dội vào nhà. Thanh Băng như có linh cảm, đứng ở trên lầu ngó xuống sân.

- Chú ấy về rồi, chúng ta xuống lầu thôi.

Chị ấy kéo theo Thanh Tâm rời khỏi phòng. Mọi sự tập trung bị cắt ngang, trong lòng cô dù khó chịu cũng chẳng nói, mà chỉ lặng lẽ đi theo chị.

- Chú về rồi!

Vừa thấy người đàn ông kia, Lạc Thanh Băng đã sà vào lòng ôm lấy hắn. Trong khi đó, cô chỉ đứng bên cạnh cho có lệ.

Vô tình, hắn lại không hài lòng nhìn cô. Đôi con ngươi sắc nhọn như mũi dao chỉa về phía cô, ngỡ có bao nhiêu tâm tư, Hàn Thâm này đều muốn biết hết.

Một lúc sau, hắn rời khỏi vòng tay của Thanh Băng. Từ trong xe lấy ra hai hộp quà giống hệt nhau, đưa cho hai chị em. Nhưng so với chị vui vẻ đón nhận thì cô lại từ chối…

Mỗi năm, Hàn Thâm đều sẽ mua hai món quà tặng cho chị em họ Lạc. Chỉ cần hai người đạt thành tích tốt là sẽ có phần thưởng. Nhưng… Lạc Thanh Tâm cô không muốn nhận quà từ hắn. Nói đúng hơn, năm năm nay quà cô được tặng đều đưa cho chị.

Lần này cũng như vậy, dù cho là quà có giá trị thế nào thì vẫn như nhau cả thôi…

- Em hơi mệt, lên lầu trước đây.

Thanh Tâm để lại một câu rồi ngoảnh mặt đi lên lầu. Tâm trạng cô không tốt, nhất là khi gặp hắn. Bởi vì… luôn có cảm giác Hàn Thâm đối với cô rất khác so với chị gái, đặc biệt là ánh mắt kia mỗi khi nhìn cô.

- Cháu ở đây, tôi lên lầu một chút.

Bóng lưng vừa khuất, con người họ Hàn chỉ nói vài lời với cô chị rồi bước lên lầu tìm vô em. Hắn chưa từng tự gọi mình là “ba nuôi” hay “chú”. Thay vào đó lại chỉ xưng vỏn vẹn một chữ “tôi” lạnh nhạt, hệt như tính cách ngang tàn.

Dáng người uy nghiêm từng bước đi về phía căn phòng ngủ. Gương mặt nghiêm nghị, không nói lời nào đã tự ý mở cửa.

*Cạch*

Đôi mắt chim ưng nhìn vào bên trong, vừa hay nhìn thấy Lạc Thanh Tâm đang chơi một bản nhạc. Tiếng đàn du dương vang khắp căn phòng, đã xoá tan đi sự ngột ngạt cùng tâm trạng phiền muộn của cô.

Có điều, ánh mắt vừa va phải bóng người đứng ở cửa thì bàn tay cô cũng dừng lại. Tâm trạng chùng xuống, tụt dốc không phanh…

- Ngừng rồi sao? Vài nốt nhạc còn đang dang dở.

Hàn Thâm đoán ra được tâm tư của cô một cách nhanh chóng. Hắn tiện tay đóng cửa để ngăn cách âm thanh bên ngoài, rồi đi về phía người con gái đang ngồi bên cạnh cây đàn piano.

- Thà rằng viện cớ mệt mỏi để lên đây, còn hơn phải nhận quà.

Lạc Thanh Tâm mím môi, muốn đứng lên thì bị hắn cản lại… Con người đó cầm tay cô, dạy chơi đàn. Dù cho có rút tay về thì vẫn bị giữ chặt.

Từng nốt nhạc cứ ngân vang. Hàn Thâm chỉ cô cách chơi một bản nhạc cổ điển, bản nhạc mà hắn rất thích.

Hình ảnh này, ngỡ như hai người chính là cặp đôi đang yêu nhau. Tình cảm kì lạ đan xen vào nhau theo từng nốt nhạc, bất giác lại làm trái tim của Thanh Tâm khó chịu…

- Tôi mệt thật, không phải viện cớ.

Để làm cho người kia dừng lại những cử chỉ gần gũi, cô đã nói lời khiến hắn phân tâm. Đáng tiếc, Hàn Thâm chỉ hờ hững buông ra một câu, còn bàn tay thì lướt trên từng phím đàn…

- Đây là mệt mà cháu nói sao? Tốt nhất đừng để tôi nghi ngờ rằng cháu nói dối.

Hắn trách Lạc Thanh Tâm không nhận quà của mình, còn thầm trách cô không như chị gái, lúc nào cũng làm trái ý hắn.

Chỉ là… có nói thế nào, cô vẫn để từng lời như gió thoảng qua tai. Hàn Thâm biết chẳng thể làm cô lay động liền ép buộc.

- Tối nay, cùng tôi và Thanh Băng đi dự tiệc.

- Nếu tôi không đi thì sao?

Thanh Tâm chẳng sợ đã đối đầu với người cách cô mười lăm tuổi. Cứ nghĩ, sẽ khiến hắn thay đổi suy nghĩ, nào ngờ người phải suy nghĩ lại là cô…

- Vậy sau này cũng đừng chơi đàn nữa.

Hàn Thâm buông tay cô, để lại một câu rồi bước ra ngoài. Hơi ấm từ bàn tay chưa kịp vơi đi thì cái lạnh từ bên ngoài đã len lỏi vào tim…

Hắn biết cô thích nhất là chơi đàn nên mới dùng cách này để ra điều kiện. Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác… Lạc Thanh Tâm đành phải nghe theo.

Hot

Comments

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Tính cách của chú với em rất giống nhau nha

2025-09-14

4

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play