Lệ Tình Song Sinh

Lệ Tình Song Sinh

Chương 1: Nhận nuôi

Năm năm trước.

Ngày hôm ấy, thời tiết rất đẹp. Bầu trời trong xanh, những áng mây trắng bồng bềnh như bông gòn, nhẹ nhàng trôi.

Tuy là buổi sáng nhưng cái nắng không quá gắt gao. Từng tia nắng chiếu rọi lên tán lá và chiếu nghiêng lên chiếc kính của cửa sổ.

Nơi đó chính là cô nhi viện, bên trong nhận nuôi rất nhiều trẻ em mồ côi. Và trong đó, có cặp chị em sinh đôi họ Lạc tên Thanh Băng và Thanh Tâm cùng những đứa trẻ khác vui chơi, nô đùa.

Từ nhỏ, cả hai là tiểu thư được ba mẹ yêu thương và chiều chuộng hết mực. Gia đình lúc nào cũng hạnh phúc, cuộc sống thì luôn màu hồng nhưng đáng tiếc thay, biến cố lại ập đến đột ngột…

Ngày hôm ấy, trời mưa lớn tầm tã. Con đường trơn trượt do ướt mưa, một gia đình đang rất hạnh phúc thì lại không may, gặp phải tai nạn…

May mắn là hai chị em không sao nhưng ba mẹ của cả hai thì bị thương rất nặng… Đến khi được đưa đến bệnh viện thì đã không qua khỏi.

Cũng từ đêm ấy, Lạc Thanh Băng và Lạc Thanh Tâm từ tiểu thư được yêu thương lại thành những đứa trẻ mồ côi, phải nương tựa lẫn nhau để sống tiếp cho tháng ngày sau này.

Thấm thoắt, hai chị em cũng đã mười lăm tuổi. Mười năm sống ở cô nhi viện, dần dần hai người cũng được rèn dũa tính tự lập, sống mà chẳng cần phụ thuộc vào ai.

Tuy cuộc sống không khá giả nhưng vẫn đủ ăn, đủ mặc. Mỗi ngày, hai chị em đều giúp mẹ nuôi chăm sóc, chơi với các em nhỏ. Có thể nói, đây là niềm vui duy nhất của hai chị em.

Nhưng khoảng thời gian vui nhất thường sẽ ngắn ngủi. Cả hai ở cô nhi viện ngần ấy năm, bây giờ lại phải nói tiếng chia xa…

Cánh cửa rộng lớn phía trước, mở ra đón chào. Một chiếc xe sang trọng chạy vào sân. Từ khoảnh khắc ấy, bao nhiêu niềm vui đều tan biến.

Cửa xe vừa mở, người đàn ông diện trên người chiếc áo sơ mi trắng được ủi thẳng tấp, tay áo xắn lên cao trông rất thu hút.

Người đó đứng như một bậc quân nhân, khí thế ngút trời đã thành công thu hút đám trẻ bên trong cô nhi viện.

Khi đối phương hướng mắt nhìn thì mẹ nuôi của đám trẻ bước ra, vui vẻ nói:

- Hàn tiên sinh, thật vinh dự khi ngài đến tham quan cô nhi viện của chúng tôi!

Con người kia im lặng, chẳng nói gì. Anh ta chỉ nhìn lần lượt từng đứa trẻ, đôi mắt sắc lạnh như thể nhìn thấu được tâm tư của người khác.

Lúc không để ý, đột nhiên có một đứa trẻ tầm khoảng ba tuổi chạy té ngã trước mặt. Người đang đứng chỉ mới dời tầm mắt đã thấy hai chị em giống nhau y đúc chạy ra bên ngoài.

- Lần sau em cẩn thận một chút, tránh chạy nhảy lung tung, kẻo bị thương.

Lạc Thanh Băng nhẹ nhàng nói với cậu nhóc kia. Trong khi đó, Lạc Thanh Tâm lại ngồi xuống kiểm tra vết thương.

Hình ảnh này đã vô tình thu vào tầm mắt Hàn Thâm. Hắn chẳng cần biết như thế nào, đã đi đến trực tiếp lên tiếng:

- Tên gì?

Câu hỏi khó nghe cứ quanh quẩn bên tai. Lạc Thanh Tâm chẳng thèm để ý đã ngoảnh mặt đi. Trong khi đó, chị gái lại theo phép lịch sự, đáp:

- Chúng cháu họ Lạc. Cháu tên Thanh Băng, em ấy tên Thanh Tâm.

Nhận được câu trả lời, người kia vô cùng hài lòng. Có điều, hắn không quá quan tâm đến cái tên đầu nhưng tên cuối thì lại rất để ý.

Hàn Thâm chẳng nói gì nữa đã xoay lưng rời đi. Ánh mắt sắc lạnh nhìn sang mẹ nuôi, bà ấy hiểu ra gì đó liền mỉm cười, rồi nắm tay hai chị em bước vào trong.

Ban đầu, cả hai không hiểu cho tới khi được thay ra chiếc đầm xinh xắn thì mẹ nuôi mới nói:

- Từ nay Hàn tiên sinh sẽ là người giám hộ, nhận nuôi các con. Hai con hứa phải thật ngoan, có biết không?

Giọng bà ấy nghẹn ngào làm cho chị gái cũng khóc theo. Trong khi đó, Lạc Thanh Tâm lại chẳng rơi một giọt lệ nào…

Bởi vì cô biết, cuộc vui nào cũng sẽ có lúc chia ly. Sống ở cô nhi viện mười năm, không chắc hai chị em sẽ sống cả một đời…

- Khi rảnh, tụi con sẽ lại về.

Thanh Tâm cười nhạt, một nụ cười chất chứa rất nhiều tình cảm với nơi đây. Đặc biệt là với người mẹ nuôi trước mặt.

Nhưng bây giờ cô đi rồi, nụ cười không còn trọn vẹn. Bản thân chỉ mong rằng vài năm nữa, khi quay lại thì nơi đây vẫn luôn đầy ắp tiếng cười.

Cuối cùng, cặp song sinh nắm tay nhau bước ra xe. Kí ức ở cô nhi viện của cả hai cũng dừng lại tại đây. Có lẽ, khoảng thời gian sau này… cuộc sống cũng chỉ có hai chị em và người đàn ông kia, sống dưới một mái nhà.

Nếu Thanh Băng cảm thấy sợ thì Thanh Tâm lại không có cảm xúc gì. Bởi vì, nỗi sợ duy nhất của cô chính là khi ba mẹ mất. Giờ đây, chẳng còn gì có thể khiến cô sợ.

Chưa ngồi vào xe nhưng bầu không khí ảm đạm đã ám ra bên ngoài. Trên chiếc xe Rolls-Royce, người đàn ông kia cùng với một cô gái ngồi ở ghế lái nói chuyện.

Giây sau cô ấy liền nhìn sang chị em họ Lạc, mở lời thân thiện:

- Chị tên Sia, bạn của Hàn Thâm. Rất vui được gặp hai em!

Sau khi chào hỏi, Sia cũng khởi động xe chạy đi. Nơi cô nhi viện ở phía xa xa khuất dần rồi từ từ biến mất trong khoảng không tĩnh lặng.

Hot

Comments

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Trùi ui em cho trâu già gặm cỏ non thiệt hả
Đọc văn án thấy hay nhưng chắc chắn sẽ bùn nhiều lắm đây , không biết tình chị em cô bị rạn nứt bởi người đàn ông này không nữa

2025-09-14

4

西门龙霆

西门龙霆

đọc 1 lượt văn án xong nghĩ rằng cô chị mới là nữ 9, vì cô em nhường nên nam9 quay lại hàng cô chị rồi sau này lại yêu cô chị như các kịch bản khác, đọc xong chap 1 quay lại đọc văn án mới biết mk nhầm😥

2025-09-14

1

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Mừng em ra truyện mọi nha
Bộ truyện em hứa hẹn ngược đau lòng la đây đó hả

2025-09-14

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play