Chap 3: những món quà

Buổi trưa mười hai giờ, Giang Nam Sinh ăn mặc chỉnh tề, trang điểm nhẹ xuất hiện tại sảnh chính của Tập đoàn Giang thị, tay xách theo hộp cơm trưa tự tay nấu.

Lễ tân quen cô ấy, dẫn cô đi về phía thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc.

Nhân viên ai nấy cũng cúi đầu chào cô, mọi người đều nở nụ cười thân thiện.

Kiếp trước vẫn thế, cho đến khi tiểu thư thật giả xảy ra, cô từng đến tìm Giang Bắc Thần thì nhân viên bắt đầu nhìn cô với ánh mắt khinh thường, thậm chí có người còn cố tình nói những câu khó nghe, công khai thì thầm to nhỏ trước mặt cô.

Nên tận bảy năm cô chưa hề bước đến công ty một lần nào nữa.

Giang Nam Sinh bật cười, cô cười bản thân ngu ngốc, chỉ vì sỉ diện, lòng tự trọng mà lạnh lùng với người yêu thương bản thân hết lòng như thế.

Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, văn phòng Tổng giám đốc.

Trợ lý của Giang Bắc Thần, Ngũ Minh Uyên thấy cô, lập tức đứng dậy chào đón:

“Tiểu thư , Tổng giám đốc đang họp, cô đợi một chút.”

“Không sao, tôi vào văn phòng anh ấy đợi.” Giang Nam Sinh mỉm cười, đẩy cửa bước vào trong.

Văn phòng của Giang Bắc Thần, Giang Nam Sinh đặt hộp cơm lên bàn, rồi nhìn xung quanh.

Tông màu chủ đạo là đen, trắng, xám, những đường nét đơn giản, sắc sảo đúng như phong cách của Giang Bắc Thần,lạnh lùng, kìm nén, tỉ mỉ.

Kiếp trước cô khi còn là em gái hắn, cô thích đến đây “quấy rầy” hắn nhất, đôi khi chỉ để khoe chiếc váy mới mua, đôi khi là để xin thẻ tín dụng đi mua sắm, đôi khi chỉ đơn thuần là buồn chán đến quậy phá để tìm cảm giác tồn tại.

Giang Bắc Thần luôn chiều chuộng cô, dù bận đến đâu cũng tạm dừng công việc để ở bên cô một lúc.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân và tiếng trò chuyện, Giang Nam Sinh lập tức lấy điện thoại ra chỉnh sửa tóc tai và ngồi ngay ngắn chờ hắn.

“Phương án này cần được chi tiết hóa, chiều nay tôi muốn thấy bản sửa đổi.” Giọng của Giang Bắc Thần lúc nào cũng kiên định và lạnh lùng.

“Vâng, thưa Tổng Giám đốc.”Một giọng nữ trả lời, thanh nhã dịu dàng.

Cửa văn phòng mở ra, Giang Bắc Thần bước vào trước, theo sau là một thiếu nữ mặc trang phục công sở.

Cô gái cao ráo, dung mạo thanh tú, đang chăm chú nhìn vào tài liệu trong tay, không để ý thấy Giang Nam Sinh trong phòng.

“Thưa Tổng giám đốc, về phần quảng bá thị trường này, em có một ý nghĩ…” Cô gái nói, bước lên một bước tiến sát Giang Bắc Thần, áp sát cánh tay hắn chỉ vào một chỗ trên tài liệu.

Giang Bắc Thần hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào nội dung cô chỉ. Khoảng cách giữa hai người rất gần, tư thế thân mật.

Giang Nam Sinh liền tức giận, sao mà đứng gần như thế chứ?

Nhân viên nữ này là ai? Kiếp trước cô đến công ty nhiều lần như vậy, chưa từng thấy cô gái này.

Và ánh mắt cô ta nhìn Giang Bắc Thần ánh mắt dịu dàng vô cùng.

“Giang Bắc Thần” Giang Nam Sinh gọi, cô thành công ngắt lời cuộc trò chuyện của hai người.

Giang Bắc Thần và cô gái đồng thời quay đầu nhìn cô.

Trong mắt Giang Bắc Thần thoáng chút ngạc nhiên.

Còn cô gái kia có chút sững sờ, sau đó cúi đầu chào cô.

Giang Nam Sinh nở nụ cười ngây thơ, đi đến bên Giang Bắc Thần, chen giữa hai người họ, vòng tay qua cánh tay hắn:

“Em đem cơm trưa đến nè, em đợi anh lâu lắm rồi!”

Cô ánh mắt chuyển sang cô gái kia, nụ cười vui vẻ : “ chị là..”

Cô gái mỉm cười: “Em là Trần Vũ Vy ở bộ phận Marketing, vừa mới được điều lên tổng công ty làm việc. Hẳn cô là tiểu thư Nam Sinh, em gái Tổng giám đốc? Thường nghe các đồng nghiệp nhắc đến cô.”

Thường nghe đồng nghiệp nhắc đến? E rằng là thường dò hỏi chuyện của Giang Bắc Thần chứ gì!

“ thế à! Anh hai phải ăn cơm rồi, chuyện công việc chiều nay bàn tiếp nhé?"

Câu đuổi khách thẳng thừng không hề khách sáo.

“ dạ, vậy em ra ngoài trước. Thưa Tổng giám đốc, chiều em sẽ mang phương án lại để anh xem xét”

Giang Bắc Thần gật đầu, không nói gì.

Sau khi Trần Vũ Vy rời đi, Giang Nam Sinh vẫn siết chặt cánh tay Giang Bắc Thần.

“Buông ra.” Giang Bắc Thần đột nhiên lên tiếng.

Giang Nam Sinh theo phản xạ ôm chặt hơn: “Không! Em nhớ anh hai không buông !”

Đây là chiêu nũng nịu cô thường dùng, trước giờ trăm lần như một.

Giang Bắc Thần sẽ xoa đầu cô dịu dàng nói: “ Sinh Sinh ngoan”

Nhưng lần này, Giang Bắc Thần chỉ liếc nhìn cô : “Em đến để đưa cơm mà không phải sao?”

Giang Nam Sinh không đành lòng buông tay, miệng không ngừng lải nhải : “không phải đã bảo không muốn người khác giới vào văn phòng anh mà. Anh không phải nói nơi riêng tư chỉ có em mới được vào thôi sao”

Giang Bắc Thần chẳng nói gì, hắn đi đến bàn , mở hộp cơm ra xem: “Em làm đấy hả?”

“Đúng vậy! Sườn xào chua ngọt, tôm xào, toàn là món anh thích!” Giang Nam Sinh lập tức bị di chuyển sự chú ý

“Em học theo má Trương !"

Ánh mắt của Giang Bắc Thần dừng lại trên món ăn một lúc, rồi chuyển sang khuôn mặt Giang Nam Sinh.

Ánh mắt của anh như đang xem xét điều gì đó.

“ mang về đi, không cần đâu” đẩy nhẹ hộp cơm về phía cô.

Lúc này, cô nhớ lại kiếp trước. Hắn cũng từng làm rất nhiều món cho cô, nhưng lần nào cô cũng cầm đũa lên sau đó làm mặt lạnh, rồi quăng đũa lên bàn rồi nói: “ nhìn thôi đã không muốn ăn”

Sau đó lạnh lùng đứng dậy bỏ đi, thì ra cảm giác bị từ chối khó chịu đến vậy, nhưng hắn đã chịu đựng bảy năm mà không oán trách câu nào.

Cô nắm lấy đuôi áo của hắn.

Nghĩ đến cảnh hắn chịu đựng cô, Giang Nam Sinh rưng rưng nước mắt, giọng nghẹn ngào:

“ anh.. ăn một chút được không? Em.. nấu ăn, bị phỏng, anh ăn một miếng đi…”

Chưa dứt lời thì hắn đã nắm lấy tay cô kiểm tra, nhìn thấy vết đỏ trên da, Giang Bắc Thần cau mày sau đó kéo cô ngồi xuống sofa.

Hắn lấy ra hộp đựng thuốc y tế, lấy chai thuốc ra, nặng tí thuốc lên ngón tay rồi định thoa cho cô.

Khi ngón tay sắp chạm vào da Giang Nam Sinh thì hắn dừng lại, quăng chai thuốc vào người Giang Nam Sinh.

“ tự thoa đi”

“ anh cũng nặn ra rồi sao không thoa?” Giang Nam Sinh không vừa lòng.

“ tự thoa” Giang Bắc Thần lấy khăn giấy định lau tay thì cô kéo tay hắn đặt vào tay mình.

“ Giang Nam Sinh” hắn quát lên

“ đau” cô nhìn hắn bũi môi.

Giang Bắc Thần nhìn đôi mắt đỏ hoe, nước mắt như muốn rơi ra ngoài, gương mặt vô cùng tội nghiệp của cô.

Hắn chỉ biết thở dài, lấy thuốc thoa cho cô.

Giang Nam Sinh vui mừng nhích nhẹ về phía hắn: “ anh hai tốt nhất, thương anh hai nhất”

Giang Bắc Thần không nói gì.

Giang Nam Sinh lại nói: “ anh hai ăn cơm nha, mỗi ngày em đem cơm cho anh, anh muốn ăn gì? Nói em, em nấu”

Giang Bắc Thần vừa thoa thuốc vừa nói: “ không cần, bếp nguy hiểm. Em đừng vào đó nữa”

Giang Nam Sinh định ôm lấy hắn thì hắn đứng dậy.

“ anh có quà cho em”

Giang Bắc Thần đi đến bàn làm việc lấy một sấp hồ sơ ra.

“ đây là nhà anh mua cho em, thủ tục đã làm xong rồi”

Giang Nam Sinh nhìn vào hồ sơ phát hiện đó là căn nhà kiếp trước cô muốn mua, cách Giang gia khá xa. Lúc đó, cô chỉ muốn rời khỏi nên mua nó.

Hắn lấy thêm trang sức đắt tiền và một tấm thẻ ra: “ đây là quà anh tặng, em cứ giữ đi”

Ngón tay Giang Nam Sinh co nhẹ, hắn mua nhà, tặng quà, những món đắc tiền như thế. Là muốn cô có nơi ở và có tiền phòng thân ư?

Hắn biết rõ 1 năm sau cô sẽ bị đuổi đi và chuẩn bị tất cả cho cô.

“ đây là quà anh hai tặng, cứ giữ đi! Trong khoảng thời gian này em thích gì cứ nói. Anh sẽ tặng nhưng đừng như hôm nay là được” hắn ngồi xuống ghế, giọng nói lạng lùng.

Trùng sinh rồi, hắn đã trùng sinh. Hắn đang cố tình né tránh cô.

Cho cô nơi ở nghĩa là lần này hắn sẽ không cứoi cô nữa, Giang Nam Sinh cảm thấy tim đau nhói, kiếp này cô chỉ muốn bên hắn.

Giang Bắc Thần thấy cô không phản ứng gõ nhẹ lên bàn: “ em có nghe anh nói không vậy?”

Cô quay qua nhìn hắn: “ Giang Bắc Thần, có phải anh cũng trùng sinh rồi không?”

Hot

Comments

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Trong thời gian này em thích anh được hông ? cô anh có tất cả rồi còn j

2025-09-20

1

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Lần này có vẻ anh cứng thật đấy, quan trong cứng lâu không thôi anh ơi

2025-09-20

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play