Như Nhạn một lần nữa tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, nhưng cô nhận thức những việc xảy ra không phải là mơ, nhất là cảm giác chết đi sống lại, ám ảnh tới tận xương tủy.
Quả nhiên, chỉ có tam đại yêu ma mới có khả năng cứu kẻ sắp chết. Nhưng, thật không ngờ, dù là người hay yêu, Hoắc Tư đều không phân biệt, chỉ cần hắn không hài lòng sẽ đoạt mạng kẻ đó.
-Không được...mình về nhà...
Nghĩ là làm, Như Nhạn không thể nhún nhường van xin, cô nhân lúc hắn không có ở đây, tìm cách trốn đi.
Cửa trong phòng lúc này không hề khoá, Như Nhạn cẩn thận đi ra ngoài, đập vào mắt cô là khung cảnh tráng lệ của một lâu đài, vừa rộng lớn vừa uy nga hệt như trong truyện cổ tích, lại còn gọn gàng và có một thơm nứt mũi.
-Kỳ lạ hắn là sói vương lại có sở thích sạch sẽ?
-Trời ạ! Như Nhạn, mau lo chạy đi!
Cô không có thời gian đánh giá, lâu đài to lớn lại chẳng có một tên tiểu yêu nào canh gác, Như Nhạn dễ dàng trốn đi. Cô ở trên cạn hoàn toàn mất đi khả năng của nhân ngư dưới nước, chỉ có thể dựa vào đôi chân giống với con người mà chạy bạt mạng.
-Cố lên, Như Nhạn, xuống nước rồi mày sẽ an toàn!
Khi ra tới bên ngoài cô đã tự động viên mình như thế, nhưng phải biết rằng, để đến được biển cả còn cách hàng trăm, thậm chí hàng nghìn dặm. Với đôi chân trần, muốn đến được biển phải mất bao lâu?
Như Nhạn không dám nghĩ, chỉ lưu giữ ý chí sinh tồn, rời khỏi ngọn núi của sói vương.
Chạy được một đoạn, một mùi hương quen thuộc toả ra từ trong không khí xộc vào hai bên cánh mũi cao, khiến bước chân chững lại, cô nhận ra mùi này là mùi của đồng loại.
Ngay trong cánh rừng này đang có một nhân ngư khác? Cô mừng rỡ khôn xiết, như tìm được ngọn cỏ cứu mạng, liên tục hít hà mùi hương ấy, lần tìm đến nơi.
Cách một đoạn, một cô gái với dáng người thướt tha, yểu điệu đứng quay lưng, mái tóc của cô ta cực kỳ dài. Càng đến gần, cái mùi của nước biển càng toả ra nồng nặc, Như Nhạn nở nụ cười, không chút phòng bị mở miệng gọi.
"Này, cô là..."
Người kia quay đầu, nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt có chút mệt mỏi chợt tan biến. Như Nhạn lùi hẳn mấy bước, bàn tay che hờ hững trước khuôn miệng.
Đó không phải là nhân ngư, mà là miêu yêu, là khắc tinh của nhân ngư, miêu yêu có khả năng tạo ra mùi hương, dẫn dụ con mồi đến gần, sau đó nuốt chửng.
"Ha, lâu rồi ta không ăn nhân ngư, lại còn là một nhân ngư cực kỳ xinh đẹp."
Cô ta để lộ răng nanh, liếm lấy cánh môi hồng hào, đôi mắt mèo vàng chói xoáy sâu vào người Như Nhạn, cười lên thập phần quỷ dị. Cô ta giơ cao bàn tay đầy móng vuốt, tai mèo xuất hiện trên đầu, vồ tới như một cơn gió lốc.
Như Nhạn sợ hãi quay đầu bỏ chạy, liền bị cô ta cào một phát rách cả lưng. Cô ngã ra đất, đau đớn rơi nước mắt lại hoá ngọc trai, hét lên cầu cứu giữa rừng hoang vắng.
Miêu yêu đứng trước mặt cô, cảm thấy thích thú khi nhìn con mồi chịu dày vò, chưa có ý định giết cô ngay lập tức. Cô ta khom người xuống, dùng móng vuốt sắc nhọn đâm lên vết cắt lộ ra thớ thịt đỏ hồng nhiễm máu.
Tiếng hét thống thiết vang lên ó trời, ở trên cạn Như Nhạn hoàn toàn không có khả năng tự vệ, như một con người bình thường, vuốt không thể mọc dài tấn công, cũng không có giao đuôi để dâng sóng dìm chết kẻ thù.
Cô hoàn toàn vô dụng, cùng tuyệt vọng, ngẩn đầu cầu xin đối phương.
"Xin đừng, đừng giết ta, ta có ngọc trai, ngươi có thể dùng nó đổi những thứ ngươi muốn."
"Ngọc trai?"
Như Nhạn gật đầu, hốt mấy viên ngọc trai trên đất, run run đưa lên. Miêu yêu cầm một viên, giơ cao xem xét, viên ngọc sáng bóng lại pha chút màu sắc giống với cầu vòng, được đánh giá là ngọc trai quý hiếm, chỉ những nhân ngư thuần khiết, còn mang địa vị cao quý mới tạo ra được.
Cô ta nâng cằm lóng lánh nước của Như Nhạn, nghiêng qua nghiêng lại khuôn mặt mĩ miều vạn người mê.
"Ngươi, ở dưới nước là gì?"
"Ta...là thánh nữ..."
"Thánh nữ? Nhân ngư cũng có thánh nữ?"
Cô nặng ra một từ "có" nặng nề, sau lưng không ngừng túa ra máu khiến cô mất hết sức lực, nhưng tay vẫn hèn mọn để yên vị, dâng lên những viên ngọc trai.
Đáng tiếc, cô ở dưới biển sâu đơn thuần không rõ được lòng dạ của những kẻ trên cạn. Miêu yêu đó chẳng những không cần đến ngọc trai của cô, còn ham muốn ăn thịt cô hơn.
"Gương mặt đẹp như vậy, ta ăn rồi sẽ dùng nó làm mặt của mình."
Cô ta vứt ngọc trai trong tay, bóp lấy cổ Như Nhạn, khi chuẩn bị móc tim cô thì bất thình lình có một áp lực vô hình nào đó đánh bay cô ta vào một góc cây.
Như Nhạn ngã ra đất, bên tai cô văng vẳng thứ tiếng của quạ kêu, rồi khi xay xẩm nhìn, thấy từ trong khói bụi mịt mù, Hoắc Tư xuất hiện như một vị thần, gương mặt tuấn dật khẽ nhếch mép cười tà đạo.
Updated 48 Episodes
Comments
Trang Nguyễn Mai
tui nhớ tác giả cũng có truyện tên như vầy rồi thì phải chỉ là trong trí nhớ của tui thì tình tiết nó khác
2025-09-25
1