Một con quạ từ trong tối đáp xuống đậu lên vai, nó là thú cưng của Hoắc Tư, chính nó đã báo tin cô gái đang gặp nạn cho hắn, kịp thời ứng cứu.
Đôi ngươi của hắn có chút u trầm lưu chuyển khiếp người, nhìn miêu yêu choáng váng vừa đứng dậy liền bị hắn vương tay, hút cô ta lại gần, bóp lấy cổ nhỏ, con quạ đậu trên vai cũng nhanh chóng bay đi.
"S...ói...vương...xin...tha mạng..."
"Ha, ở trong địa bàn của ta mà dám ăn thịt người của ta? Con mèo thối nhà ngươi đúng gan to bằng trời."
"Sói vương, ta không biết...á..."
Hoắc Tư làm gì có lương thiện cho cô ta nhiều lời, dùng thuật ép cô ta hiện nguyên hình, sau đó trực tiếp chặt đứt đuôi của cô ta như lời cảnh cáo.
Tiếng hét thống thiết vang lên rồi nhỏ dần thành tiếng ngâm, miêu yêu kia quằn quại vì đau đớn, khắp người toàn là máu tươi.
Hắn cầm lấy chiếc đuôi màu tam bị nhuốm đỏ, quăng lên không trung, từ trong lòng bàn tay xuất hiện một đốm lửa lớn, thiêu cháy chiếc đuôi ấy.
"Xin ngài, đừng!"
Miêu yêu chỉ có thể hét lên tuyệt vọng, hạ thân vẫn tuôn máu như thác đổ, chẳng mấy chốc nhuộm đỏ một mảng đất nâu. Mất đi đuôi, đạo hạnh của cô ta cũng mất đi hơn một nửa, mà cả tính mạng hiện giờ cũng khó giữ.
Cô ta không hề biết nhân ngư kia là người của hắn, hoá thành hình người, kêu khóc kịch liệt, ôm lấy một chân của hắn van cầu.
"Sói vương, xin tha mạng, xin ngài nghĩ tình Chu Hoà nhiều năm hầu hạ ngài."
"Ngươi còn biết vị trí của mình?"
Thì ra, miêu yêu này là nữ hầu bên cạnh hắn - Chu Hoà, vì cô ta biết nghe lời, lại có chút đạo hạnh, nên Hoắc Tư đặc cách không giết, tha cho cô ta một mạng, nhưng cũng không bỏ qua chuyện vừa rồi, chẳng những chặt đuôi mà còn rạch vào mặt cô ta, hủy đi dung nhan.
"Để xem ngươi còn dám lấy mặt của cô ấy nữa không?"
Chu Hoà lăn lộn trên đất, khắp mặt toàn máu tươi nhuộm kín làn da, tựa như một xác chết biết cử động, khiến người ta nhìn vào phải kinh hãi.
Như Nhạn còn đang choáng váng, thân thể chợt bị bế lên, Hoắc Tư ôm cô trong tay, ánh mắt hắn nhìn cô toàn ác ý, nhíu mày làm cô cảm thấy nguy hiểm.
"Con cá nhỏ, dám bỏ trốn nữa sao?"
Hơi thở thành thục nóng rực của hắn bao trùm khắp mặt cô, bá khí kinh hoàng nuốt chửng đầu óc cô, mất tự chủ lắc lắc đầu chối bỏ.
"Không có, tôi..."
Thông qua ánh nhìn chết chóc của hắn, bao nhiêu câu từ sắp tuôn ra lại bị nhét vào trong. Như Nhạn đặt tay lên trước ngực hắn, sau lưng bị thương dần lấy đi sức lực của cô, cuối cùng không chịu nổi ngất trong tay hắn.
"Ha, yếu như vậy cũng dám trốn?"
Khoé môi lạnh của hắn vẻ ra một đường cong tà tứ, phẩy tay một cái, trong chớp mắt, hắn bòng cô gái, mang luôn cả miêu yêu kia đã về lại toà lâu đài.
"Còn không mau làm việc của ngươi?"
Hắn quát, thanh âm vang dội làm Chu Hoà giật thót, ôm lấy mặt còn đang chảy máu chạy đi, sai một nữ hầu khác đến lo việc cho hắn.
Thư Tình - hồ yêu, giúp hắn xử lý vết thương cho cô gái nhỏ, còn thay hẳn cho cô một chiếc váy khác. Xong xuôi, Hoắc Tư lạnh lùng đuổi người ra ngoài, ngồi ở mép giường lặng nhìn cô gái như người suy tư.
Ngón tay rõ rệt từng khớp xương mất tự chủ sờ lên khuôn mặt mỹ lệ đẹp như đoá hoa phù dung, má phấn môi son. Đúng là mỹ nhân ngư, xinh đẹp hơn người!
"Coi như cô xui, vào tay ta thì là người của ta."
Độc âm trong miệng, Hoắc Tư nhìn thêm một lúc cũng rời đi, không hề cho người canh gác, muốn xem, khi tỉnh cô gái sẽ làm gì?
...
Lúc Như Nhạn tỉnh dậy thì trời cũng đã tối, cô ngồi dậy, giữa phòng lớn sa hoa có chút choáng ngợp. Sau lưng truyền đến cơn đau, cô sờ vào, liền cảm nhận ở đó không có lấy một vết thương, hoàn toàn lành lặn nhưng cơn đau vẫn động lại, nhắc nhở cô, tất cả những gì diễn ra tựa như mơ lại là thật.
Cô đã bị người đàn ông kia bắt trở về, nhớ lại khung cảnh hắn sát phạt miêu yêu, từng sợi lông mao trên người cô dựng đứng lên, còn có cả từng tầng da nổi lên.
Hắn không phân biệt người hay yêu, cứ không vừa ý lại ra tay tàn độc, làm Như Nhạn chỉ muốn ra sức trốn chạy. Cô vừa tỉnh, lại chạy ra khỏi phòng, cẩn thận quan sát xung quanh, giống hết như lần trước, bên ngoài trống rỗng không có lấy một bóng người.
Như Nhạn dựa vào thân hình nhỏ bé của mình, lén lút nấp vào những góp tối, từ từ đi xa.
Trời đã tối, cô đi được một đoạn thì dừng lại, nơi này quá rộng lớn, rốt cuộc bản thân lại bị lạc, không tìm ra được cửa chính. Cô sợ hãi, lùi vài bước, sau lưng bỗng va vào người ai đó, lập tức dừng lại.
Updated 48 Episodes
Comments