Chết rồi mới tỉnh ngộ ra.

La Phí Nhiên cũng không so đo, chỉ giữ chặt chăn trước ngực rồi ngồi dậy: "Chú không tin cũng được, có thể cho người tìm hiểu, đảm bảo sẽ biết tường tận đến tận chân tóc."

"Em mượn phòng vệ sinh được không?"

Phó Danh Ngụy có chút tìm tòi nhìn cô, nhưng vẫn chỉ phòng vệ sinh cho cô.

La Phí Nhiên chậm rì rì nhích ra mép giường, cũng kéo theo chăn.

Người đàn ông cũng đang trần trụi như cô liền bị cô xốc chăn đến tận vùng tam giác, sắp lộ hàng tới nơi.

Nhưng La Phí Nhiên không quan tâm, cô chỉ nhận ra ôm theo chăn quá vướng víu nên không khỏi nghĩ cách khác.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi vô tình nhìn thấy chiếc áo sơ mi đang được gấp gọn nằm tên ghế cách đó không xa.

Áo sơ mi là mới, có lẽ là được chuẩn bị cho người đàn ông. Nhưng giờ cô không quan tâm nhiều vậy được, La Phí Nhiên quay đầu nhìn người đàn ông: "Em mượn nó được không?"

Cô vừa nói vừa chỉ vào chiếc áo.

Biểu tình không một chút e dè.

Phó Danh Ngụy nhìn cô ba giây rồi thản nhiên đứng dậy đi tới ghế lấy áo cho cô.

La Phí Nhiên tự nhận da mặt mình chưa từng dày như thế, im lặng đời mắt khỏi cái thứ hung khí kia.

Đợi người đàn ông đưa áo cô liền chui vào trong chăn, sột soạt mặc vào rồi chui ra. Áo sơ mi của người đàn ông mặc trên người cô có vẻ rộng quá mức, cổ áo trễ hơn nửa vai, hoặc là sẻ đến tận rảnh ngực, lộ hẳn một mảnh tuyết trắng với chi chít dấu vết hoan ái, chỉ được cái vạt áo đủ dài, nhưng giờ cô cũng chẳng để tâm nhiều thế được, mặc tạm vậy.

"Cảm ơn chú ba."

Không để ý ánh mắt người đàn ông nhìn mình, cô vô cùng nghiêm túc lại có chút ngã ngớn khó hiểu nói một câu như vậy rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Mặc dù tướng đi có hơi lạ.

Nhưng mà phong độ cũng xem như tiêu sái.

Rốt cuộc vào được phòng vệ sinh, La Phí Nhiên chống tay lên bồn rửa mặt nhìn mình trong gương cũng chẳng khác mấy năm cô hai mươi tuổi, cùng lắm chỉ tươi sáng hơn, ít đi sự âm u, rốt cuộc không kiềm được tiếng thở dài như dài cả một kiếp.

Thật đáng buồn, cô vậy mà không chết, còn trở lại hai năm trước.

Trở lại cái thời điểm trước khi bắt đầu của bi kịch lớn nhất đời cô, cũng đã đẩy cô đến cái kết thê thảm.

Cô thật sự chưa có quên, ba ngày sau cô sẽ tỏ tình với Phó Danh Dương, sau đó vì bị từ chối mà đẩy La Phí Ninh, kẻ đã cướp mất vị trí thiên kim La gia của cô, còn cướp cả trúc mã của cô xuống hồ giữa lúc trời đang độ cuối thu, nước lạnh như đá.

Kể từ đó nổi khốn khổ của cô càng tăng thêm một bậc.

Nếu lúc trước cô chỉ là bị La gia xem như không có, bỏ mặc cô sống chết cũng không chịu nhìn xem ai mới là dòng máu của La gia thì sau đó trực tiếp đem cô đuổi ra khỏi nhà, mỗi tháng trợ cấp cho cô một nghìn, còn nói văn vẻ là muốn cô học cấp tự lập. Thật nực cười biết bao, mười ba năm trước bị đánh tráo cô đã sống thế nào để rồi đợi được ngày bọn họ tìm được cô, mang cô về, cô còn cần phải học cách tự lập ư.

La Phí Nhiên khi đó không cam lòng cỡ nào, cũng hận La gia như thế. Vì sao cô mới là dòng máu La gia, họ lại xem con của kẻ bắt cóc là con ruột?

Cô không cam tâm, lại càng không muốn để La Phí Ninh sống tốt.

Cô thuê côn đồ chặn đường đánh La Phí Ninh, kết quả Phó Danh Dương lại chạy đến cứu đúng lúc, còn giật dây bọn côn đồ đánh ngược lại cô, từ đó khiến cô bị tật một chân, cứ trời mưa là đầu gối lại đau nhức đến mức không ngủ được, rồi lại càng hận không sao tả nổi.

Nghĩ đến đây La Phí Nhiên lại có ảo giác đầu gối đau đớn mà bất giác đưa tay xuống xoa xoa.

Nhưng khi đó cô không biết tất cả chỉ là sự bắt đầu. Đặt điều khiến trường học đuổi cô, chèn ép khiến cho không nơi nào chịu nhận cô vào làm, không nơi nào cho cô thuê nhà để ở... Từng chuyện từng chuyện ép cô đến đường cùng.

Để rồi vào lúc cô chịu hết nổi mới cá chết rách lưới với La Phí Ninh, đem cô ta đẩy ra đường cho xe tông thì ông trời vẫn không đứng về phía cô. Phó Danh Dương xuất hiện đem La Phí Ninh kéo ra đúng lúc, lại thành La Phí Nhiên mất đà ngã xuống đường bị đâm đến hấp hối, rồi bị chính tay Phó Danh Dương rút ống thở trước mặt La Phí Ninh.

Nhúng mặt vào nước lạnh, La Phí Nhiên mặc kệ nước chảy vào mắt khiến nó cay sè, cô nhìn chằm chằm mình trong gương, ánh mắt giống như vẫn còn ở khoảnh khắc đó, tĩnh lặng như chết, chẳng có thù hận, hay bị thứ gì lay động nổi.

Có lẽ cái chết thật sự đã khiến cô tỉnh ngộ ra, suy nghĩ rõ ràng sự liều lĩnh trước kia của mình ngu ngốc cỡ nào.

Vì sao cô phải tranh với La Phí Ninh? La gia chẳng lẽ không nuôi được thêm một mạng là cô?

Vì sao lại nhìn trúng Phó Danh Dương, hắn ta thật sự tốt đến vậy ư.

Hoặc có lẽ cô cũng chẳng yêu Phó Danh Dương đến vậy, cô chỉ muốn giành lại mọi thứ thuộc về mình.

Nhưng nếu cô chẳng làm gì, La gia cũng chẳng thể phủi cô đi như một hạt bụi vô nghĩa.

Sao cô không im lặng chọc họ ghê tởm mà đầy đọa mình như thế.

Rốt cuộc chết qua một lần, cô mới tỉnh ngộ ra...

Ở bên ngoài, Phó Danh Ngụy nhìn cửa phòng tắm im ắng bằng ánh mắt thâm trầm khó đoán một lúc rồi mới nhấc máy gọi cho trợ lý để hắn đem đến một cái áo sơ mi khác.

Nhưng lúc sắp tắt máy Phó Danh Ngụy nhớ ra gì đó, lại nói với trợ lý: "Đem thêm một bộ đồ nữ, size M, màu sắc sáng sủa một chút."

Sau đó chưa đợi trợ lí hoang mang khó hiểu đã cúp máy.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Không thương không lo không có tình cảm thì tìm lý do vậy thôi, tình người bạc bẽo thế đó, đâu phải cứ là người thân ruột thịt thì sẽ yêu thương nhau.

2025-09-26

6

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Không muốn tỉnh cũng phải tỉnh thôi chị, đâu ai muốn lại lần nữa đi vào vết xe đổ😂😂

2025-09-26

6

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Túm cái quần lại là La gia bị mỡ heo che mắt và não do úng nước mưa lâu ngày nên coi mắt cá là trân châu mà ythg còn con ruột lại hắt hủi tệ bạc ko chút thương xót. Kiếp trước bàtrời đi vắng nên ôngtrời làm càn để chị khổ, kiếp này bàtrời phục thù rửa hận cho chị. Yên tâm, ko lo, nhá😆😆😆😆

2025-09-26

6

Toàn bộ
Chapter
1 Lên giường với chú ba Phó gia.
2 Không cần nói tường tận vậy đâu.
3 Chết rồi mới tỉnh ngộ ra.
4 Sau này không cần gặp lại, cảm ơn.
5 Máu chó hào môn.
6 Giờ thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tử không sạch.
7 Nhị tiểu thư? Thật buồn cười.
8 Cô ta đâu phải con ruột nhà họ La.
9 Cẩn thận tôi buồn lại ngán chân cô đấy.
10 Đúng là chuyện cười năm nào cũng không thiếu.
11 Đó là lần đầu của tôi.
12 Nghĩa vụ của thím ba. (H)
13 Muốn hắn ghê tởm.
14 Chết rồi mới về.
15 Em còn định không chịu trách nhiệm?
16 Có mùi tổng tài bá đạo chết tiệt.
17 Mưu ma quỷ kế.
18 Một dạng như nhau.
19 Đây chỉ mới là bắt đầu.
20 Nể mặt tiền.
21 Tự nhiên bòn được hai triệu.
22 Không thích sinh nhật của mình.
23 Kẻ tung người hứng chẳng xem ai ra gì.
24 Đi ăn thôi cũng không xong.
25 Trà xanh, để cô đóng cho, cô muốn vả mặt đồ huênh hoang.
26 Không biết, không để ý.
27 Có phải La Phí Nhiên không?
28 Sao không chết ở bên ngoài luôn đi.
29 Tiệc? Có khi nào là hồng môn yến?
30 Cầm hộp cơm phang người.
31 Chú có ý kiến?
32 Ai cho cô cái quyền đó?
33 Buông bỏ không có nghĩa là mặc cho người ta đến tận cửa khiêu khích.
34 Hảo tụ hảo tán.
35 Thưởng cho chú.
36 Văn phòng mờ ám*.
37 Phó phu nhân.
38 Ám ảnh tâm lý.
39 Người đàn ông đó mới là hiện thực của cô.
40 Hồng môn yến. (1)
41 Hồng môn yến. (2)
42 Hồng môn yến. (3)
43 Hồng môn yến. (4)
44 Hồng môn yến. (Hết)
45 Nhân quả báo ứng thôi.
46 Món quà cuối cùng dành cho Phan Đình Đình.
47 Chính văn hoàn.
48 Phiên ngoại - Thì ra là muốn cho cô tiền. (1)
49 Phiên ngoại - Thì ra là muốn cho cô tiền. (Hết)
Chapter

Updated 49 Episodes

1
Lên giường với chú ba Phó gia.
2
Không cần nói tường tận vậy đâu.
3
Chết rồi mới tỉnh ngộ ra.
4
Sau này không cần gặp lại, cảm ơn.
5
Máu chó hào môn.
6
Giờ thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tử không sạch.
7
Nhị tiểu thư? Thật buồn cười.
8
Cô ta đâu phải con ruột nhà họ La.
9
Cẩn thận tôi buồn lại ngán chân cô đấy.
10
Đúng là chuyện cười năm nào cũng không thiếu.
11
Đó là lần đầu của tôi.
12
Nghĩa vụ của thím ba. (H)
13
Muốn hắn ghê tởm.
14
Chết rồi mới về.
15
Em còn định không chịu trách nhiệm?
16
Có mùi tổng tài bá đạo chết tiệt.
17
Mưu ma quỷ kế.
18
Một dạng như nhau.
19
Đây chỉ mới là bắt đầu.
20
Nể mặt tiền.
21
Tự nhiên bòn được hai triệu.
22
Không thích sinh nhật của mình.
23
Kẻ tung người hứng chẳng xem ai ra gì.
24
Đi ăn thôi cũng không xong.
25
Trà xanh, để cô đóng cho, cô muốn vả mặt đồ huênh hoang.
26
Không biết, không để ý.
27
Có phải La Phí Nhiên không?
28
Sao không chết ở bên ngoài luôn đi.
29
Tiệc? Có khi nào là hồng môn yến?
30
Cầm hộp cơm phang người.
31
Chú có ý kiến?
32
Ai cho cô cái quyền đó?
33
Buông bỏ không có nghĩa là mặc cho người ta đến tận cửa khiêu khích.
34
Hảo tụ hảo tán.
35
Thưởng cho chú.
36
Văn phòng mờ ám*.
37
Phó phu nhân.
38
Ám ảnh tâm lý.
39
Người đàn ông đó mới là hiện thực của cô.
40
Hồng môn yến. (1)
41
Hồng môn yến. (2)
42
Hồng môn yến. (3)
43
Hồng môn yến. (4)
44
Hồng môn yến. (Hết)
45
Nhân quả báo ứng thôi.
46
Món quà cuối cùng dành cho Phan Đình Đình.
47
Chính văn hoàn.
48
Phiên ngoại - Thì ra là muốn cho cô tiền. (1)
49
Phiên ngoại - Thì ra là muốn cho cô tiền. (Hết)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play