Chú Ba Tha Cho Em!
La Phí Nhiên sống hơn hai mươi năm không phải chưa từng có mộng xuân.
Cô từng trải qua một giấc mộng xuân với thanh mai trúc mã của cô, nhưng trong mơ La Phí Nhiên cũng chỉ cùng đối phương hôn một cái, như ảo như mộng, đã khiến trái tim rạo rực nhảy nhót.
La Phí Nhiên không biết mộng xuân còn có thể chân thật đến như vậy.
Trong mộng cô cùng người kia phiên vân phúc vũ, những chuyện gì nên làm đều làm hết.
La Phí Nhiên còn nghe thấy giọng mình và tiếng thở dốc mạnh mẽ của người đàn ông nọ. Cô bất giác hoảng hốt giãy giụa rồi lại bị kéo vào trầm mê hết lần này đến lần khác.
Cánh tay người nọ như gọng kiềm khóa cô trong lòng, bá đạo mà độc đoán chiếm lấy mọi thứ của cô còn không cho phép cô chạy. Cái sự quyền uy nọ đến cả trong mộng còn cảm nhận được, La Phí Nhiên run rẩy, thuần phục, đón nhận tất cả của anh.
Trong cơn phiên đảo, cô còn loáng thoáng thấy khuôn mặt của người nọ, nhưng vừa nhìn cô đã kiên quyết tin rằng mình đang mơ. Mà còn là một giấc mơ hoang đường đến vậy, vì sao cô có thể có một giấc mộng xuân với...
Phịch!
La Phí Nhiên giật mình muốn ngồi bật dậy nhưng giữa chừng lại rơi ngược xuống, cả người hốt hoảng lại khốn khổ nhíu mày vì đau nhức khắp toàn thân vì hành động vừa rồi.
Ôi mẹ nó, sao lại đau thế này... La Phí Nhiên vừa nghĩ đến đây đã cứng người vì hoang mang.
Không đúng, cô chết rồi làm sao mà cảm thấy đau được.
La Phí Nhiên còn nhớ rõ cảm giác trước lúc chết, đau đớn vì bị người ta rút ống thở cũng dần bị tê liệt trước cái chết đang đến gần.
Khi đó cô đã nghĩ, thì ra chết chính là cái gì cũng không có, cho dù là đau đớn.
Khoảnh khắc ấy cô rốt cuộc cũng buông xuôi cho mọi cố chấp lúc trước, nhắm mắt xuôi tay...
"Sao vậy? Đau ở đâu?"
Ngay lúc này một giọng nam trầm từ tính lành lạnh nhưng dễ nghe còn mang theo một chút quen thuộc vang lên bên tai.
La Phí Nhiên từ cảm xúc nhắm mắt xuôi tay hoảng hốt mở choàng mắt, hoảng sợ quay đầu nhìn về phía bên cạnh, sau đó triệt để mộng mị: "Chú ba... Phó..."
Sao, sao cô lại thấy Phó Danh Ngụy thế này, La Phí Nhiên hoảng hốt đến mức lắp bắp, nhất thời không phân được đâu là thực đâu là mơ.
Có phải cô còn đang mơ không.
"Ui..."
La Phí Nhiên vừa nghĩ vừa động đậy thân mình theo bản năng, sau đó kêu lên đau đớn, cả người cũng tỉnh táo hẳn.
Sao, chuyện gì thế này?
Cô không chết?
La Phí Nhiên giật mình mở choàng mắt, nhất thời cảm thấy hoang mang tột độ.
Nhưng người bên cạnh lại không cho cô thời gian tự nghĩ thông suốt, Phó Danh Ngụy nghe cô kêu thì đã nắm chắt được tình hình, hắn sờ lên eo cô, cẩn thận xoa nắn bằng bàn tay to bình thường chỉ dùng để cầm bút ký tên của mình.
Thế mà còn rất dịu dàng.
La Phí Nhiên chính là bị cảm giác dễ chịu hơn ở eo và sự dịu dàng này làm cho giật mình, nhưng có lẽ là còn hoảng hốt hơn.
Phó Danh Ngụy... Chú ba của Phó gia, La Phí Nhiên ngơ ngác nhìn người đàn ông quyền lực nhất nhà họ Phó, đến thanh mai trúc mã của cô còn phải sợ khi thấy hắn, lúc này khuôn mặt của người nọ vẫn giống như đúc với ấn tượng trong ký ức của cô, lạnh lùng và uy nghiêm, âm hiểm... Nhưng hình như cũng có gì đó khac khác... Sự khac khác khiến cô hoang mang, luống cuống không biết phải làm sao.
Người nọ lại chẳng biết cô đang nghĩ gì, lại thấy cô cứ ngơ ngác liền dùng âm thanh có vẻ lạnh nhạt cố hữu nhưng lại gần gũi lạ thường nói: "Có phải đêm qua tôi hơi quá đáng, nhưng tôi đã xem rồi, em không có bị thương."
La Phí Nhiên càng thêm hỗn độn trong gió.
Đêm, đêm qua...
Không, nhất định là cô nghĩ bậy, làm sao có thể, đó chỉ là mơ... La Phí Nhiên cố gắng lừa mình dối người, nhưng tê dại kèm theo đau nhức âm ỉ từ nơi được xoa bóp lại không ngừng tấn công bức tường mỏng manh cô vừa dựng bừa lên, sau đó tàn nhẫn phá nát.
La Phí Nhiên, tỉnh lại đi! Mày chưa chết! Mà mạc danh kỳ diệu còn lên giường với chú ba của kẻ đã hại chết mày nữa!
"Ui..."
La Phí Nhiên bất giác phát ra một tiếng rên rỉ vừa đưa tay ôm đầu khi bên trong như có một cái chiêng không ngừng gõ mạnh vào khiến nó đau phát hoảng.
Người đàn ông nọ thấy cô đột nhiên ôm đầu thì hơi nhíu mày, mặc dù có hơi khó hiểu vì sao cô còn đau cả ở đầu nhưng hắn vẫn ngồi dậy nói: "Em ráng chịu một chút, để tôi gọi bác sĩ đến."
!!!
La Phí Nhiên vừa nghe thấy cách nói này liền hoảng hồn, không kịp suy nghĩ gì cả đã hét lên: "Đừng! Đừng gọi bác sĩ..."
Vì quá vội vàng nên đến cuối cô còn bị hụt hơi, đuôi mắt hơi đỏ lên nom rất đáng thương.
Phó Danh Ngụy cũng bị cô làm giật mình, nhưng vẫn đặt điện thoại xuống lại.
La Phí Nhiên vẫn đang vịn trán nhìn thấy sự nghi hoặc khó hiểu trong mắt người đàn ông thì cười khốn đốn bảo: "Chú ba à tha cho em đi, lúc này mà chú gọi bác sĩ đến là muốn chỉnh em à."
Updated 49 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Nay nhiều truyện mới quá he. Lại đọc sm lun gòi đây/Facepalm//Facepalm/ Mà sao bà up try lúc nào hay vậy, tui nhớ hôm qua lúc vô trang còn cũ mèm ah, giờ thì hay rồi, bên này và bên kia chất thành đống🤣🤣🤣🤣🤣
2025-09-26
6
So Lucky I🌟
Ê boàaaa tui lại tiếp tục ship 15ly cafe cho phê lòi cù tòi lun nhoaaaaaa. dù sao cũng phải chúc mừng truyện mới chớ/Coffee//Coffee//Coffee//Coffee//Coffee//Smirk//Smirk//Joyful//Joyful/
2025-09-26
5
Thương Nguyễn 💕💞
Chăm chỉ nhất năm
Hello truyện mới người đẹp
2025-09-25
3