“Vãn bối Diễm Mi, bái kiến trưởng làng đại nhân.” Nữ tử trẻ tuổi cung kính khom người hành lễ trước vị lão giả, trong khi Linh Lung đứng bên cạnh chỉ mỉm cười quan sát. Lão giả ngồi đối diện, mái tóc hoa râm, tướng mặt hiền hậu, khẽ gật đầu ôn hòa nói: “Được rồi, hiền chất hãy ngồi xuống.”
Diễm Mi liền an tọa, ánh mắt cung kính hướng về phía lão giả, đây chính là người đầu tiên trong ngôi làng mà nàng gặp có tu vi đạt tới cảnh giới Địa Thần. Lão trưởng làng chậm rãi cất lời: “Linh Lung hẳn đã dẫn hiền chất đi dạo một vòng quanh làng rồi chứ? Không biết hiền chất cảm thấy ngôi làng này thế nào?”
Nữ tử Diễm Mi lễ phép đáp: “Rất bình yên ạ, từ cảnh vật cho tới các thần nông, đều ôn hòa hiền hậu, đem lại cho vãn bối cảm giác cực kỳ gần gũi.”
“Haha, đánh giá hay lắm.” Lão giả cười ha hả một tiếng, rồi từ ngăn kéo dưới bàn bên cạnh lấy ra một túi ngân lượng, cách không đưa nó lơ lửng tới trước mặt Diễm Mi, ôn hòa nói: “Hiền chất hãy nhận lấy, đây là phụ cấp dành cho người mới gia nhập làng ta, coi như là vốn liếng ban đầu để hiền chất kinh doanh nông khiếu.”
“Vãn bối xin đa tạ trưởng làng đại nhân, đa tạ làng Bàn Sơn.”
Diễm Mi ôm quyền cảm tạ, sau đó mới đưa hai tay tiếp nhận túi ngân lượng. Thần thức khẽ đảo qua, nàng liền nhận ra bên trong có tổng cộng ba trăm ngân lượng. Ngay sau đó cái túi biến mất khỏi tay nàng, đã được thu vào trong nông khiếu, đặt tại gốc cây Thực Lạc Thụ.
Nữ tử Linh Lung trong lòng thầm lấy làm kinh ngạc, bởi khi nãy nàng cũng đã lặng lẽ dò xét số ngân lượng trong túi kia. Theo thường lệ, trợ cấp dành cho thần nông mới chỉ có 150 ngân lượng, không ngờ Diễm Mi lại được ban cho đến 300. Nhưng suy nghĩ kỹ càng, họ Linh lại thấy cũng hợp lẽ, dù sao Diễm Mi là hậu bối của một vị đại nhân, trưởng làng chiếu cố thêm đôi chút cũng chẳng có gì khó hiểu.
“Diễm hiền chất là hậu bối của vị đó, hẳn đã được chỉ điểm không ít kinh nghiệm phát triển nông khiếu, nên lão phu cũng không tiện nhiều lời chỉ dạy nữa. Hiền chất muốn kinh doanh thứ gì thì cứ tự quyết định. Giờ thì đi đi, hãy mua sắm những vật dụng thiết yếu cho nông khiếu, chính thức khởi đầu quá trình tu hành của thần nông.” Lão trưởng làng vừa dứt lời liền phất tay tiễn khách.
Hai nữ tử đồng thời đứng dậy thi lễ rồi ly khai. Vừa ra khỏi nhà trưởng làng, Linh Lung liền đưa cho Diễm Mi một tấm lệnh bài thân phận vừa được khắc thành. Đợi nàng cất kỹ lệnh bài vào trong người, Linh Lung mới lên tiếng: “Giờ tỷ phải trở về tĩnh dưỡng, chăm sóc nông khiếu của mình. Muội đã quen đường đến khu vực phường thị rồi, hãy tự đi một mình nhé.”
“Thời gian vừa qua đã khiến tỷ phải nhọc lòng, muội thật áy náy. Tỷ cứ yên tâm lo việc của mình, muội có thể tự mua sắm được.” Diễm Mi khẽ mỉm cười đáp, hai người sau đó chào nhau rồi chia ra, mỗi người một hướng.
Diễm Mi rất nhanh đã đặt chân tới khu vực phường thị, nơi đây chỉ là một con đường dài, hai bên lề san sát các sạp hàng nhỏ, thỉnh thoảng xen kẽ vài tòa lầu các quy mô hơn, chính là các cửa hiệu lớn. Toàn bộ phường thị chiếm phạm vi chừng ba dặm ở phía đông làng, ngày thường náo nhiệt người ra kẻ vào, thần nông qua lại tấp nập không ngớt.
Hồi sáng Diễm Mi có hỏi Linh Lung, được biết trong làng Bàn Sơn này số lượng Địa Thần không vượt quá mười, hơn nữa đều là những kẻ niên cao lạp trưởng, hiếm khi xuất hiện trước mặt dân làng. Người mà nàng gặp trên đường đều là Chân Thần, cảnh giới đồng đều, bởi vậy chỉ cần không khởi xung đột thì gần như không có ai có thể uy hiếp được nàng.
Điều này hoàn toàn khác biệt với Hỏa Phượng Thành, nơi nàng sinh trưởng. Ở đó, Địa Thần nhiều vô số, chỉ cần tùy ý đảo mắt cũng có thể thấy, số lượng thậm chí còn áp đảo cả Chân Thần ở làng này. Thiên Thần cũng không quá hiếm lạ, cứ tiến vào những khu vực quyền quý, tất sẽ gặp bóng dáng bọn họ. Chính Diễm Như Phượng năm xưa cũng đã đạt tới Thiên Thần cảnh, chỉ sau vỏn vẹn 5 năm tu hành.
Hiện tại, bắt đầu lại từ đầu, điểm xuất phát của Diễm Mi chẳng thể nào so bì với trước kia. Thân phận từ cao quý rơi xuống tầm thường, khoảng cách một trời một vực. Tài phú thì thiếu thốn, nông khiếu lại không bằng phân nửa thuở trước. Trọng yếu nhất là không còn cường giả ở bên chỉ điểm, tất cả đều phải tự mình mò mẫm, bất kỳ thứ gì muốn kinh doanh đều phải tính toán cẩn thận từng ly từng tí.
Nàng bước tới một sạp hàng trông gọn gàng sạch sẽ, phía trên quầy có treo tấm biển gỗ khắc chữ hỏa, liền đưa mắt quan sát những loại hạt giống được bày biện chỉnh tề trên kệ. Chủ sạp là một nam tử ngoài ba mươi, dung mạo có vài phần phong trần, thấy khách ghé tới liền từ ghế đứng dậy, nở nụ cười niềm nở chào đón.
Diễm Mi mở lời hỏi mua hạt giống những loại cây cho trái trong vòng một năm, lập tức được chủ quầy giới thiệu năm loại, giá cả đều hợp lý. Sau khi cân nhắc một hồi, nàng chọn mua một lạng hạt giống cây Cà Hỏa Pháo giá 10 ngân lượng, cùng một lạng hạt giống Vòng Phóng Hỏa giá 15 ngân lượng. Ngoài ra, nàng mua thêm một bao phân bón chuyên dùng cho cây hỏa hệ, tốn thêm 30 ngân lượng.
Tổng cộng 55 ngân lượng được đưa cho chủ sạp, Diễm Mi thu hết mọi vật phẩm vào trong nông khiếu, sau đó xoay người rời đi. Nam tử nọ đứng trong quầy, ánh mắt còn dõi theo bóng lưng nàng, miệng khẽ lẩm bẩm: “Nữ tử xinh đẹp kia sao lại xa lạ quá? Chẳng lẽ là khách từ nơi khác tới, hay tiểu thư nhà quyền quý nào ít khi được ra ngoài?”
Diễm Mi thong thả bước đi, ánh mắt lướt qua từng sạp hàng dọc đường, đến khi trông thấy một gian bán cây trồng hỏa hệ thì bất giác dừng lại, bởi nơi ấy bày bán một giống cây mà nàng đã quen thuộc từ trước. Nàng lập tức tiến đến gần, lễ phép hỏi phụ nhân mập mạp đang ngồi trong sạp, tay còn bận đan len: “Mỗi gốc Hỏa Tinh Leo giá bao nhiêu vậy, thẩm?”
Phụ nhân mập không ngẩng đầu, giọng lười nhác đáp: “Mỗi gốc mười ngân lượng, còn nếu mua năm gốc thì chỉ lấy bốn mươi lăm.”
Diễm Mi thoáng suy tư một chút rồi liền quyết định ngay: “Vậy con lấy năm gốc, phiền thẩm chọn cho con.”
Lúc này phụ nhân mập mới chậm chạp đứng dậy, đưa tay kéo ra năm gốc Hỏa Tinh Leo rồi xoay người trao cho khách. Đến khi nhìn rõ dung mạo của nữ tử trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt mụ sáng bừng, khóe môi nở nụ cười tươi, liền cất lời:
“Ôi chao, hiền chất xinh đẹp quá, lại còn mang phong vị thanh xuân, vừa hay tuổi tác tương xứng với hài tử nhà ta. Hiền chất có muốn thử làm quen với nó không?”
Diễm Mi tiếp nhận năm gốc Hỏa Tinh Leo, đưa ngân lượng cho phụ nhân rồi khẽ lắc đầu từ chối: “Hiện giờ con chỉ chuyên tâm tu hành, chưa tiện nghĩ đến chuyện khác, mong thẩm lượng thứ cho.”
Dứt lời, nàng lập tức xoay người rời đi, không muốn dây dưa thêm. Trong lúc bước đi, ý niệm thoáng động, nàng đưa mắt nhìn những vật phẩm vừa mua được đang an vị bên trong nông khiếu, không khỏi thở dài cảm khái:
“Mới thoáng chốc đã hao mất trăm ngân lượng, nếu là thần nông bình thường chỉ có phần phụ cấp ban đầu, giờ này chắc đã gần cạn túi. May nhờ trưởng làng chiếu cố, cho ta những ba trăm ngân lượng, lúc này mới còn dư hai trăm để tiếp tục mua sắm.”
Nghĩ đến đây, nàng bước đến bên một cái ao lớn ở cuối đường phường thị. Nơi này bày bán đủ loại cá giống, náo nhiệt không kém các sạp hạt giống và cây trồng. Diễm Mi tự nhủ, hồ nước trong nông khiếu vốn chẳng thể để trống không, thế nên nhất định phải mua ít cá thả vào.
Xung quanh ao, bọn người bán hàng nam nữ đủ lứa tuổi từ đôi mươi đến tứ tuần, ai nấy vừa thấy nàng đều tấm tắc khen ngợi dung mạo, lại ngờ rằng hẳn là dân mới nhập làng, bởi trước đây chưa từng thấy qua.
Mặc dù dung mạo sau khi dịch dung chỉ dừng ở mức thanh tú bình thường, nhưng trong một ngôi làng hẻo lánh như Bàn Sơn, thì diện mạo ấy đã đủ khiến Diễm Mi trở thành một trong số ít nữ tử nổi bật, khó tránh thu hút ánh mắt của người khác.
Sau khi cân nhắc kỹ càng giữa các loại cá giống, nàng quyết định chọn mua hai chục con cá đuôi lươn. Đây vốn là loại cá thường dùng làm thức ăn cho cường thú hệ thủy cùng vô hệ, cũng được khá nhiều thần nông ưa chuộng. Ưu điểm của loài này là dễ nuôi, sức đề kháng mạnh, chỉ là thời gian trưởng thành hơi dài, bởi vậy giá thành cũng vừa phải, 20 con chỉ tốn hết 50 ngân lượng.
Trong nông khiếu, hư ảnh của Diễm Mi hiển hiện. Ngọc thủ khẽ phất, lập tức một thông đạo mở ra trên không trung, dẫn thẳng từ thế giới bên ngoài vào. Từng con cá đuôi lươn đang vùng vẫy trong chậu được thả xuống hồ nước xanh trong dưới nông khiếu, mặt nước chỉ gợn lên những vòng sóng nhỏ rồi mau chóng trở lại tĩnh lặng.
Loài cá này vốn ăn ít, thân thể dẻo dai, ít khi mắc bệnh, điều kiện duy nhất để chúng tồn tại chính là môi trường nước phải trong sạch, một khi nguồn nước đục bẩn thì chắc chắn chúng không thể sống nổi.
Diễm Mi vốn cũng muốn mua nhiều cá hơn, nhưng ngẫm lại hồ nước trong nông khiếu chẳng mấy rộng rãi, nếu thả quá dày e rằng sẽ khiến thủy thuộc tính tăng cao, làm mất cân bằng hệ nguyên tố bên trong. Nghĩ thế, nàng chỉ nhẹ nhàng rắc xuống hồ mấy nắm tảo lam. Loại tảo này vốn sinh trưởng cực nhanh trong nước, lại sinh sản vô tính, nên chẳng lo đàn cá đuôi lươn thiếu thức ăn.
An bài xong xuôi hồ nước, nữ tử xinh đẹp lại cất bước tới khu vực chuồng thú. Vừa rồi nàng đã tiêu hao 50 ngân lượng mua cá giống, thêm 10 ngân lượng cho tảo lam, hiện tại trong tay chỉ còn 140 ngân lượng.
Trong các loại động vật thích hợp nuôi dưỡng trong nông khiếu, thì gia cầm vốn là loài rẻ nhất, lại càng tiện lợi vì chẳng cần bận tâm nhiều về nguồn thức ăn, trong nông khiếu của Diễm Mi đã có sẵn Thực Lạc Thụ cung ứng đầy đủ.
Chẳng bao lâu sau Diễm Mi đã đứng trước một chuồng gà. Người quản lý nơi đây là một thanh niên đôi mươi, dung mạo anh tuấn, khi ánh mắt hắn chạm phải dung nhan của vị nữ tử xa lạ, trong lòng lập tức dấy lên một hồi chấn động, tim đập loạn nhịp không sao khống chế nổi.
Diễm Mi sau một hồi cân nhắc, rốt cuộc quyết định chi ra 100 ngân lượng để mua một đôi cường thú Hỏa Kê Chọi non, mỗi con giá 50 ngân lượng. Số còn lại 40 ngân lượng, nàng dùng để mua gà rừng, vốn chỉ lấy được tám con, nhưng gã thanh niên bán gà lại hào phóng tặng thêm hai, thành ra tròn mười con.
Trước khi nàng rời đi, gã thanh niên nọ còn cố lấy hết dũng khí mở miệng: “Tại hạ là Kim Phụng, thường ngày quản lý chuồng gà ở đây. Không biết cô nương quý danh là gì, cư ngụ chốn nào? Nếu có dịp rảnh, chẳng hay có thể cùng tại hạ dạo quanh làng một phen chăng?”
Họ Diễm vốn không muốn dây dưa thêm, nhưng nghĩ đến việc vừa được khuyến mãi hai con gà, nàng cũng không nỡ tỏ ra quá lạnh nhạt, bèn uyển chuyển đáp: “Thiếp thân tên Diễm Mi, hiện cư tại khu vực do chấp pháp Linh Lung quản lý, dạo gần đây bận bịu khai mở nông khiếu nên thật sự không rảnh rang, mong Kim huynh thứ lỗi.”
Kim Phụng chỉ biết ngây ngẩn, giơ tay ôm ngực, ánh mắt si mê dõi theo bóng lưng nữ tử khuất dần trong dòng người.
Còn Diễm Mi thì ý thức đã sớm phân ra, đặt vào nông khiếu. Chỉ thấy hơn mười con gà vừa được thả vào, lập tức náo loạn tung trời, chạy đông chạy tây chẳng chịu yên, thậm chí còn suýt chút nữa mổ vào hai túi hạt giống nàng chưa kịp cất giữ, khiến nàng dở khóc dở cười.
Updated 27 Episodes
Comments
zai đẹp Hàn
Tiền hộ nghèo của main đấy.🤣
2025-10-01
3
Soái dz
Tuyệt đấy, gặp tai to mặt lớn nhất làng rồi.
2025-10-01
0
Bách Khoa Bá Chủ
Mở bát nè chế ơi 😇
2025-10-01
1