Dư Tiểu Mãn trên đầu quấn băng gạc, sắc mặt nhợt nhạt yếu ớt, nàng hiện tại đang là "người bệnh" nên chỉ có thể nằm trên giường dưỡng thương.
Chứ không phải nàng sợ chạm mặt người nam nhân kia đâu nhé!
Dư Tiểu Mãn tìm cho mình một lý do chính đáng, lại đuổi Cố Tính cùng với Hai nha hoàn, tự mình tĩnh dưỡng.
Biệt viện Cố gia ở trấn trên, có tên Lâm Thuỷ Trấn, Dư Tiểu Mãn là đích nữ nhà huyện lệnh, đương nhiên ở huyện thành.
Cố gia ba đời dòng dõi thư hương, ở trấn trên cũng coi như có tiền, có điều đến đời cha Cố Hòa Cố gia đột nhiên trở nên sa sút, đến kiếm miếng ăn cũng là một vấn đề lớn, sau khi cha Cố Hòa bất cẩn qua đời, mọi gánh nặng đều dồn lên người một mình Cố phu nhân, vừa phải duy trì cố gia, vừa chăm sóc hài tử ba tuổi, thân thể hư hoa lợi hại, đến năm Cố Hòa thi đỗ đồng sinh năm mười ba tuổi, Cố mẫu rốt cuộc không chịu được nữa đi gặp cha cố.
Chịu tang ba năm, hắn mới tiếp tục đi lên con đường thi cử.
Không phụ sự mong đợi của phụ mẫu, hắn thi đậu, còn án đầu, chỉ là đi kèm theo đó là một bất hạnh, hắn bị người tính kế, chung giường với tứ tiểu thư nhà huyện lệnh, vì nhân cách chính trực và cách làm người, hắn chỉ có thể cưới nàng.
Đúng là tiểu đáng thương.
Dư Tiểu Mãn thầm thở dài.
Đã mất người thân từ nhỏ, vừa mới nhìn thấy tiền đồ chút đã chịu người hãm hại thậm tệ, còn bị Nguyên chủ luôn phiên làm khó, coi khinh.
Đang miên man suy nghĩ, bên ngoài đã có người gõ cửa.
Dư Tiểu Mãn buồn bực nhíu mày, nàng khàn giọng hỏi " Ai vậy!"
Người bên ngoài lặng im chốc lát, mới nghe giọng nam trầm thấp vang lên “ Là ta "
Là ai?
Tiếng nói của quên thuộc lại xa lạ, chớp mắt Dư Tiểu Mãn đã nhận ra.
Nguyên thân tướng công!
Dư Tiểu Mãn trong lòng lộp bộp một tiếng, chợt ngồi dậy.
“ Vào... vào đi!"
Cố Hòa đẩy cửa, bước vào.
Hắn vẫn còn mặc nguyên đồng phục thư sinh, đôi mắt hồ ly xinh đẹp, mi dài như phiến quạt nhỏ, môi rất mỏng, gương mặt tuấn lãng, dáng người cao ráo đĩnh bạc, Dư Tiểu Mãn vừa nhìn đã thấy thích.
Nàng không cấn tấn tắt khen ngợi.
Đẹp trai quá!
Dư Tiểu Mãn thiếu chút nữa để mất hình tượng, nàng nuốt nước miếng.
Có phu quân tốt như vậy, nguyên chủ vậy mà còn chê?
Theo ký ức, Dư Tiểu Mãn cảm thấy cái tên hôn phu tra nam của nàng ta còn không bằng một phần của người này.
Cái dạng tiểu nhân đó, chỉ có nguyên chủ mới thích.
Tiểu Nhân trong lòng Dư Tiểu Mãn nhảy nhót vui sướng, còn đang thưởng thức dung nhan của người đẹp, liền nghe giọng âm hờ hững.
Cố Hòa nắm chặt tay, trong mắt không chút gợn sóng “ Sao nàng lại đánh Tính nhi?"
Còn sai xử một đứa bé chỉ bốn tuổi làm những việc như vậy?
Người này, còn là con người nữa ư?
Cố Hòa không nghĩ đến, mới chỉ hai tháng, nhi tử của mình đã phải chịu nhiều khổ như vậy.
Hắn bất giác nắm chặt tay, trong lòng oán khí tích tụ, vừa rồi khi nhìn thấy nhi tử chật vật như thế, hắn hận không thể lập tức xông vào bóp chết nữ nhân này, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn lại tính tình, chỉ gõ cửa một cách nặng nề.
Vừa trở về đã hỏi tội.
Dư Tiểu Mãn cứng đờ, theo bản năng phủ nhận" Ta không có!"
Cố Hòa nhíu mày, thật hiển nhiên, hắn không tin.
Dư Tiểu Mãn mấp máy môi, nhớ lại oan nghiệt nguyên thân đã làm, cuối cùng thở dài:“ thật xin lỗi, là ta không tốt.”
Trong mắt Cố Hòa hiện lên một tia kinh ngạc.
Người này nói xin lỗi?
Dư Tiểu Mãn biết rõ, nguyên chủ tuy không tự mình động tay nhưng cũng ngầm đồng ý cho các nha hoàn làm càn, cái này nàng không thể phủ nhận.
“ Nhưng mà ngươi tin ta đi, từ nay ta sẽ thay đổi, thật đó!"
Nàng gấp gáp nói:“ Ngươi, tin ta đi?"
Con ngươi Dư Tiểu Mãn sáng quắc, mang theo khẩn cầu.
Nàng không biết đây là mơ hay thật sự, nhưng trước hết cứ đối phó người nam nhân này trước rồi tính sau.
Đột nhiên, Cố Hòa nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn hồ nghi nhìn người trước mặt, chợt mặt lạnh băng " Ngươi rốt cuộc là ai?"
Dư Tiểu Mãn giật thót, nàng ngây người nhìn Cố Hòa, rồi lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, mím môi, lẩn trốn ánh mắt hắn “ Ngươi đừng nghĩ đi tư thục hai tháng, trở về có thể tùy tiện nghi ngờ ta! Cố Hòa, nói cho ngươi biết, lấy phải ngươi chính là điều bất hạnh nhất của ta!"
Nàng thề, đây không phải lời nàng muốn nói!!
Dư Tiểu Mãn khóc không ra nước mắt.
Cố Hòa tựa hồ đã nhìn thấy người cô gái kiêu căng nói năng hung hãn trước đây, dù sao cũng đã là phu thê gần năm năm, tuy không hề tiếp xúc, cũng chịu qua tính tình của nàng, một người ghét cay ghét đắng hắn, sẽ không thể nào chỉ trong hai tháng thay đổi được.
Hắn không nói gì, xoay người đi ra, cũng không thèm đi hỏi thăm vết thương trên đầu Dư Tiểu Mãn, lạnh lùng đến mức làm người thương tâm.
Dư Tiểu Mãn thở dài bi ai.
Lần này Cố Hòa trở về sẽ ở ba ngày, ngày thứ tư đã chuẩn bị rời đi, trường thi năm nay sẽ tổ chức ở phủ thành, cần phải đi trước hai ngày để chuẩn bị.
Trong hai ngày này, Dư Tiểu Mãn vẫn quy quy củ củ nằm cá mặn trên giường, Nàng không đi tìm Cố Hòa hai phụ tử trêu chọc, bọn họ ngược lại còn thấy thư thái.
Sáng thứ ba, một nhà ba người mới có dịch ăn cơm chung.
“ Năm ngày nữa là khoa khảo rồi.”
Cố Hòa đột nhiên nói như thế.
Đang ăn, Dư Tiểu Mãn chớp mắt, chợt cười “ Ừm, ngươi cứ yên tâm thi cử đi, ở nhà đã có ta rồi, không ai bắt nạt Tính Nhi đâu.”
Nàng vỗ ngực đảm bảo.
Cố Hòa: Có ngươi ở ta mới không yên tâm.
Như thể đọc được suy nghĩ của Cố Hòa, Dư Tiểu Mãn lập tức tỏ vẻ “ Đừng lo, lần này ta thật sự nghĩ kỹ rồi, cũng đã buông tha quá khứ, giờ ngươi là phu quân của ta, chúng ta còn có một cái nhi tử, cuộc sống còn phải bước tiếp, ta sẽ không vì những chuyện không quan trọng mà làm hại người nhà mình.”
Cố Hòa nhìn thẳng mặt nàng, muốn nhìn ra một tia chột dạ bên trong, nhưng đáng tiếc, hắn chẳng nhìn thấy gì cả, ngoài một đôi mắt thanh triệt, lấp lánh không chút sợ hãi cũng đang đối diện với hắn.
Dư Tiểu Mãn âm thầm đắc ý, nàng đã mất hai ngày để luyện ra cái mặt cơ linh này đấy.
Cố Hòa bình tĩnh thu hồi mắt, dù không biết trong hồ lô của nữ nhân này đang bán thuốc gì, hắn cũng sẽ không vì vài lời của nàng mà tin tưởng.
Đến ngày thứ tư, Cố Hòa rốt cuộc đã phải rời đi.
Tính nhi không khóc không nháo, im lặng nhìn xe ngựa dần khuất trong tầm mắt.
Dư Tiểu Mãn định vỗ đầu nhóc con an ủi, ai ngờ...
Cậu đột nhiên tránh đi một bên, Trong mắt nhóc một mảnh trống rỗng cùng hoảng sợ, cậu cứng ngắc thân thể, hơi run rẩy.
“ Đừng đánh con... nương, đừng đánh con...con, con sẽ lập tức đi làm việc, cầu người đừng đánh con...!" nếu lại bị đánh, trên người có vết bầm, phụ thân thấy sẽ càng đau lòng.
Dư Tiểu Mãn khoé môi giật nhẹ, nàng khẽ chạm vào đầu tóc khô cứng của cậu, có thể thấy rõ một bộ dinh dưỡng bất lương.
“ Đừng sợ, không đánh ngươi.”
Tính nhi hơi sửng sốt.
Nương vừa nói, không đánh cậu? lời này là thật?
Dư Tiểu Mãn lại hung hăng gạch cho nguyên chủ một dấu to đùng.
Có thể khiến hài tử mới bốn tuổi có vẻ mặt chết lặng này, chỉ có thể là nguyên thân cái tên đáng bị chém ngàn đao kia.
Cố Hòa từ xa xa vén màn nhìn lại, thấy hành động của nàng thì càng thêm hoài nghi.
Dư Tiểu Mãn, thật sự đã thay đổi rồi, lời nói cử chỉ, tính cách hoạt bát đó, đều sẽ không bao giờ xuất hiện trên người Dư Tiểu Mãn.
Cứ như, đã biến thành một người khác vậy...
Nghĩ đến đây, Con ngươi Cố Hòa trở nên âm lãnh.
Dư Tiểu Mãn đang bất bình thay tiểu nhi tử, cũng không phát giác Mình đã bị nghi ngờ.
Bên này, Dư Tiểu Mãn an ủi xong hài tử, nàng ngẩng cao đầu nhìn trời, than thở.
Ai! sao cảm giác tương lai mù mịt thế nào ấy...
Updated 28 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Đời này giữ cái mạng nhỏ của mình vẫn là hơn nên một lời xin lỗi chị vẫn phải hảo hảo mà nói ra😆😆 chị quay xe khiếp quá làm tướng công của mình nghi ngờ nhân sinh🤣🤣
2025-11-04
5
So Lucky I🌟
Thì chị cứ nhận là mình sợ đi cũng có ai chê cười đâu mà phải lý sự😂😂😂
2025-11-04
4
So Lucky I🌟
Chị trốn nữa đi, chị không muốn gặp thì anh đây tới tận cửa🤣🤣🤣🤣
2025-11-04
4