Hai Mươi Bốn Mươi
* Y Bình, dậy ăn sáng rồi dì đưa con đến trường nào.
- Ba con chưa về sao dì ?
* Ừm chưa.
Y Bình chu môi, cô bé cảm nhận được lần đi buôn này của ba mình rất lâu, lâu hơn rất nhiều so với những lần trước.
* Mau dậy thôi con.
- Dạ con biết rồi ạ !
* Y Bình của dì ngoan lắm.
Cô bé sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn sáng.
Những món điểm tâm nơi làng quê cũng chẳng có gì được gọi là sơn hào hải vị, cũng chỉ là vài chiếc màn thầu với chén cháo trắng. Nhưng với cô bé thì nó rất ngon vì được chính bàn tay của dì nấu. Cô không có mẹ nhưng cô vẫn cảm nhận được tình yêu thương của người mẹ qua sự cưng chiều của người phụ nữ mà cô gọi là dì Lương (Bạch Dĩ Lương), người mẹ kế hiền lành, hết mực yêu chiều cô như con ruột.
+ Lão gia mới về !
Nghe người hầu nhắc đến ba mình, Y Bình liền tụt xuống khỏi bàn ăn, đôi chân ngắn ngủn chạy lạch bạch về phía cửa chính.
* Y Bình từ từ thôi con, kẻo ngã đấy !
Bạch Dĩ Lương chạy theo sau...
Y Bình đáp thẳng vào lòng ba mình, giọng non nớt thỏ thẻ bên tai ba mình "Y Bình nhớ ba ạ !"
Hạ Thanh Dẫn cười phá lên "Thật không vậy con gái ?"
Bạch Dĩ Lương lắc đầu, giọng dịu dàng "Anh mới về !"
'Ừm...Chào em, con ở nhà có ngoan ngoãn nghe lời em không ?'.
* Y Bình nhà chúng ta rất ngoan.
Bạch Dĩ Lương chợt nhận ra, đứng bên cạnh Hạ Thanh Dẫn còn có một thanh niên, chắc chỉ kém Hạ Thanh Dẫn vài tuổi. Cô nhìn người thanh niên và khẽ giọng "đây là..."
Hạ Thanh Dẫn nhanh miệng đáp "Đây là Cố Vương Yên, bạn hữu của anh, anh và cậu ta hữu duyên nên được quen biết nhau trên đường đi".
Cố Vương Yên khẽ gật đầu với Bạch Dĩ Lương, thay cho lời chào.
Bạch Dĩ Lương mỉm cười "Cậu Cố đây đúng là một bậc nam nhi chân chính, khí chất toát lên từ tận sâu xương tuỷ, thật khiến cho người khác thấy ngưỡng mộ".
"Hạ phu nhân quá lời rồi, Vương Yên nào xuất chúng đến mức ấy".
- Bế cháu !
Y Bình dang hai tay qua, yêu cầu Cố Vương Yên bế mình.
Cố Vương Yên nhíu mày !
Hạ Thanh Dẫn thấy con gái mình đang hồ nháo, anh liền gõ nhẹ vào trán cô bé "Y Bình không được làm loạn, chú Cố đi đường xa mệt rồi, không được làm phiền chú".
- Y Bình không chịu, Y Bình muốn được chú Cố bế.
* Y Bình, đi học thôi con, kẻo trễ giờ.
- Không chịu, không chịu, Y Bình muốn được chú bế cơ.
Bất đắc dĩ, Cố Vương Yên dang tay ra bế cô bé "Để em bế bé".
Hạ Thanh Dẫn ái ngại lên tiếng "Em không cần phải chiều ý con bé, nó được chiều chuộng mãi thành quen rồi, anh thật ngại".
"Không sao đâu anh, chỉ là một đứa trẻ !"
'Nhưng còn những vết thương trên người em...'
"Không sao !"
Cố Vương Yên mỉm cười "tên con là Y Bình có đúng không ?"
Y Bình gật đầu "Dạ đúng ạ ! Tên con là Hạ Y Bình".
"Tên của con rất đẹp".
- Chú Cố có thích không ?
Cố Vương Yên gật đầu "thích"
- Vậy chú gọi lại một lần nữa đi, kẻo chú sẽ quên mất.
Cố Vương Yên cười tươi "Y Bình !"
- Chú Cố !
* Được rồi Y Bình, chúng ta nhanh đến trường thôi kẻo muộn.
- Y Bình muốn được chú Cố đưa đến trường.
Bạch Dĩ Lương nhìn Cố Vương Yên rồi quay sang nhìn Hạ Thanh Dẫn "Anh à..."
'Chuyện này...'
"Được !"
- Hoan hô, chú Cố ngoan quá !
Sắc mặt Cố Vương Yên xám xịt "Nhóc con này, tưởng mình cũng là trẻ vào lớp một như nó hay sao vậy chứ !"
'Vương Yên, em không cần chiều theo ý nó đâu !'
"Không sao đâu anh, từ hôm nay trở đi em sẽ chịu trách nhiệm đưa Y Bình đến trường".
'Vậy...vậy sao mà được chứ !'
"Không sao đâu anh, em cũng rất thích Y Bình !"
Y Bình cười khanh khách "Là chú nói chú thích Y Bình đó nhé "sau này Y Bình sẽ cưới chú".
Nghe con trẻ nói lời vô tri, Hạ Thanh Dẫn lắc đầu cười !
Bạch Dĩ Lương cũng che miệng cười "Y Bình nhà ta mới lớp một đã tìm được hôn phu rồi sao ?".
Đến Cố Vương Yên cũng đành phải bất lực trước sự vô tri của Y Bình. Trong lúc anh còn cười ngu ngơ thì bị Y Bình hôn nhẹ lên môi.
"Gì chứ ??? Nhóc con này sao lại cướp đi nụ hôn đầu của mình như vậy chứ !"
- Chú ơi, chú là người lấy mất nụ hôn đầu của Y Bình đó, chú phải cưới Y Bình nhé !
"Gì cơ ?"
………………………
+ Y Bình đến lớp rồi à ? Sao hôm nay lại đến muộn vậy ?
- Y Bình chào cô ạ !
+ Vào lớp đi con.
Cô giáo thẹn thùng khi nhìn Cố Vương Yên "Cô chào phụ huynh của bạn Y Bình nhé !"
"Ừm !"
- Chú ơi...
"Y Bình ngoan, vào học với bạn nhé !"
- Chiều có đến đón Y Bình không chú ?
"Tất nhiên"
- Ngoéo tay mới tin cơ.
"Được thôi !"
+ Muộn giờ rồi Y Bình, vào lớp học thôi nào.
Y Bình tụt xuống khỏi người Cố Vương Yên, cô bé còn vẫy tay tạm biệt anh.
"Gửi Y Bình cho cô giáo".
+ Dạ em chào tạm biệt phụ huynh Y Bình !
Y Bình cau mày "Sao cô giáo lại nhìn vị hôn phu của Y Bình bằng ánh mắt ấy ? Y Bình không thích người khác nhìn vị hôn phu của mình bằng ánh mắt đó đâu, ngàn lần không thích".
+ Hôn phu ?
- Đúng vậy đó ạ ! Chú Cố là hôn phu của Y Bình, Y Bình không thích cô giáo nhìn chú ấy bằng ánh mắt đó thêm một lần nào nữa.
Cố Vương Yên tối sầm mặt mày "Nhóc con này, nghiêm túc đến vậy sao ?"
+ Cô...
"Được rồi Y Bình, vào học đi nào".
Y Bình tỏ vẻ tức giận, ngoe nguẩy đi đến chỗ ngồi của mình, làm mặt giận ngoảnh đi, không thèm nhìn Cố Vương Yên.
Cố Vương Yên nheo mắt "Nhóc con này..."
Updated 25 Episodes
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Mừng chị đẹp Ngọc lại đào hố bộ nữa nha để chúng tôi lọt hố
Hy vọng bà chăm chỉ nhiều hơn
2025-11-05
10
Thương Nguyễn 💕💞
Cái này đọc đi đọc lại thấy chất quen thuộc đó bà Ngọc /Facepalm//Facepalm//Facepalm/
2025-11-05
8
‿✿Nắng‿✿ᵒ99
Cô giáo này chắc cũng mê trai đẹp nên mới nhìn a bằng ánh mắt gì gì ấy mà, bị y bình phát hiện rồi nhá cô giáo
2025-11-05
7