Trùng Sinh Chi Luyến
" Trưởng công chúa người không thể quay về đó được, quân Bắc Cương đã bao vây hoàng thành lẫn hoàng cung, phủ Trưởng công chúa đã có quân địch, phò mã đã mở con đường máu giúp công chúa bỏ trốn, người quay về đó chẳng khác nào nộp mạng ".
Ánh mắt Hạ Kim Giao hiện lên sự không đành lòng, nàng quyết tâm nói :
"Không được, hiện giờ không biết phụ hoàng và mẫu hậu ra sao, phò mã ở lại chặn quân địch bổn cung không thể là kẻ rụt đầu bỏ chạy được, quay về ".
Nói rồi nàng quay ngựa trở về cửa thành, một đường trở về trong lòng nàng chỉ hiện lên gương mặt của nam nhân kia, Y và nàng đã thành thân tám năm, hai người không giống như phu thê bình thường mà giống như quân và thần nhiều hơn, nhưng mà nàng lại lỡ đặt tình cảm lên người Y mất rồi.
Tại cửa Trung nàng nhìn thấy bóng dáng của quân địch lẫn quân mình, nàng phi ngựa nhanh chóng lao đến.
Nhìn trên tường thành có thấp thoáng bóng dáng của Y, nàng không hề lưỡng lự xuống ngựa nhanh chóng đi lên, trong đầu nàng lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất, có sống thì cùng sống, có chết thì cùng chết bởi nàng chẳng còn gì để mà mất nữa rồi.
Nàng vừa mới đi lên thì rất nhanh đã bị quân địch bao vây bọn chúng ép nàng vào chính giữa.
Du Bắc Hàn nhìn thấy nàng quay lại thì Y nhìn nàng gằn giọng nói :
"Ai bảo nàng quay lại, nàng thật ấu trĩ ".
Kim Giao lắc đầu trả lời :
"Ta không muốn bỏ lại chàng, dù sao chúng ta cũng là phu thê bao nhiêu năm, ta làm sao có thể bỏ chạy một mình được chứ, có chết thì cùng chết chung ".
Du Bắc Hàn không cảm kích trong lòng mà còn lạnh lùng nói :
"Nàng vẫn ngang bướng như trước ".
Rất nhanh quân địch lao vào tấn công, hai bên giao tranh kịch liệt, tuy Du Bắc Hàn tài giỏi những giữa lực lượng chênh lệch lớn như thế này rất nhanh rơi vào thế yếu.
Từ xa tiếng trống hoàng cung vang lên, Kim Giao cùng mọi người đồng loạt ngước lên.
Tiếng trống báo tang, nước mắt nàng nhòe đi nàng thì thào :
"Phụ thân, mẫu hậu, đệ đệ ...."
Vậy là quân Bắc Cương đã chiếm được hoàng cung Nam Triều, tất cả đã chấm hết.
Có tiếng hét của quân địch :
"Kia là Trưởng công chúa của Nam Triều, giết nàng ta, giết nàng ta sẽ được trọng thưởng."
Nàng lúc này đang thương tâm vô độ đâu nghe được gì chứ, một loạt mũi tên rất nhanh lao về phía nàng.
Kim Giao chỉ nghe một tiếng :
"Cẩn thận "
Nhưng đã quá muộn, nàng thấy một thân ảnh lao về phía mình chắn hết toàn bộ số cung tên đó, máu tươi phụt lên mặt nàng khiến lúc này Kim Giao mới giật mình.
Bắc Hàn đã chắn hết toàn bộ số mũi tên đó cho nàng, nàng sợ hãi giọng run run :
"Bắc Hàn chàng tỉnh lại đi, tỉnh lại đi đừng làm ta sợ "
Bắc Hàn mở mắt ra nhìn nàng, giọng run run nói :
"Ta đã trả nghĩa ân tình phu thê tám năm, nếu có kiếp sau chúng ta đừng làm phu thê, nàng đừng theo ta nữa ".
Y nói xong lời này thì buông tay, Kim Giao ánh mắt trống rỗng vô hồn, nàng không thể khóc cũng không thể cười.
Lời nói cuối cùng của Y giống như nhát dao đâm vào trái tim của nàng, nàng đau vô cùng, nỗi đau này so với nỗi đau da thịt còn khủng khiếp hơn.
Tám năm tình nghĩa phu thê, nàng đã có nhún nhường, đã nhượng nhịn mọi điều từ một Trưởng công chúa cao cao tại thượng nàng đã nhẫn nhịn chung sống cùng với bà mẫu, làm tất cả những việc của một thê tử khác làm.
Vậy mà chàng vẫn không chấp nhận, vẫn hận nàng, trong lòng chàng vẫn có bóng hình của nhị muội, chàng hận nàng vì đã không đi Bắc Cương hòa thân, hận vì người chết ở Bắc Cương kia lại là muội ấy.
Nàng bật cười lớn trong tuyệt vọng, nha đầu A Chiêu và A Đản chạy đến lo lắng nói :
"Trưởng công chúa Lưu tướng quân đã mở đường máu, chúng ta đi thôi, người là huyết mạch của Nam Triều không thể chết được.
Nhưng Kim Giao lắc đầu, lòng nàng đã chết, phụ mẫu đệ đệ đã không còn, nước mất nhà tan, thứ tình cảm từ thở ấu thời cũng đã hết, nàng còn sống thì có ý nghĩa gì chứ.
Kim Giao chưa có bao giờ tỉnh táo hơn lúc này, nàng từng bước bước về phía quân địch, ánh mắt của nàng lạnh lùng và cô độc khiến cho bọn họ không ai dám đến gần.
Nàng bước lên tòa thành cao nhìn về phía hoàng cung một lần nữa rồi gieo mình nhảy xuống tường thành trong sự sợ hãi của quân địch.
A Chiêu và A Đản chỉ hét lên một tiếng :
"Trưởng công chúa, đừng mà ".
Kim Giao giật mình tỉnh lại, nàng nhìn hai nha đầu trước mắt mà ngơ ngác, không phải nàng đã nhảy lầu chết rồi hay sao, chẳng lẽ nàng đã được cứu sống.
A Chiêu thấy công chúa bần thần như vậy thì lo lắng hỏi :
"Công chúa người sao vậy, người có khó chịu ở đâu không, thái y đã nói qua người ngâm dưới hồ tuy chỉ một lúc nhưng nhiễm phong hàn không thể ra ngoài gió, cần nghỉ ngơi đầy đủ mới nhanh phục hồi ".
Kim Giao nghe mà lỗ tai lùng nhùng, nàng vẫn ngơ ngác không hiểu, cả người nàng cũng khó chịu, nhưng cái cảm giác này không phải là bị ngã từ trên cao xuống, nàng đưa hai tay lên kiểm tra, cả người không có vết thương xây xát nào cả, lúc này nàng mới thật sự hoảng hồn .
Gian phòng này không phải là tẩm cung của nàng trước khi xuất giá hay sao.
Updated 31 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Không phải vì yêu cũng chẳng phải vì thương mà bảo vệ, chẳng qua đó chỉ là một lần trả hết ân nghĩa nợ tình tám năm phu thê. Còn gì đau hơn khi yêu và ở bên một người mà trái tim người ấy đã có hình bóng người phụ nữ khác. Nước mất nhà tan ngay cả người mình yêu cũng nói lời tuyệt tình cay đắng... lần này quay trở lại đừng đi theo vết xe đổ nữa nàng ơi
2025-11-23
5
Thương Nguyễn 💕💞
Hy vọng trải quw bao nhiêu tang thương và 8 năm phi thê không trọn vẹn được sống lại lần này nàng sẽ có quyết định đúng đắn nhất
2025-11-22
4