"Mọi người, có thể nghe Tử Lạc nói một câu không?"
Mắt thấy tình huống mất khống chế, Mạc Tử Lạc đúng lúc đứng ra lớn tiếng nói, âm thanh mềm mại rõ ràng chui vào tai mỗi người.
Mặc Tông Triệt thoát khỏi cơn buồn bực nhìn nàng yểu điệu đi lại gần thanh chắn, để mọi người có thể thấy rõ mình, trong lòng không khỏi ngẩn ngơ.
Thân ảnh nhỏ xinh trong hậu hoa viên năm đó nay đã trưởng thành phong hoa tuyệt đại đến như vậy rồi...
Khổ nổi nàng chưa chịu nhìn anh cái nào.
"Như mọi người đã thấy đó, tú cầu đã biến thành như vậy, các vị cũng đừng trách vị nhân huynh này, có lẽ chỉ là nhất thời lỡ tay thôi."
Mạc Tử Lạc cố nén khóe môi đang giương lên, ảo não nói: "Nhưng bây giờ tú cầu đã không còn, xem như là Tử Lạc không có duyên phận với các vị, xin thứ lỗi cho, cảm ơn mọi người đã ưu ái Tử Lạc."
Nói xong nàng khom lưng cúi chào với bên dưới, thành ý xin lỗi mười phần chẳng ai bắt bẻ được chút nào.
"Ai da, không phải lỗi của nàng mà."
"Đúng vậy đúng vậy, Mạc cô nương không cần khách khí."
Người người mồm năm miệng mười tỏ vẻ bản thân không sao, chỉ tới góp vui thôi làm Châu Mạn Đình cứ tưởng phải đánh một trận nữa trố mắt ra.
Nhìn Mạc Tử Lạc trên đài cao cô không khỏi nghĩ, xem ra mấy năm không gặp, nhân khí của tỷ muội tốt đã cao như vậy.
Còn biết biến sắc mặt... Đúng là tiểu hồ ly giảo hoạt.
Cô lắc đầu ngao ngán rồi quay lưng đi mất.
Mạc Tử Lạc nhìn cô đi thì vẫy tay với mọi người, lúc gần đi chỉ liếc mắt lạnh nhạt nhìn Mặc Tông Triệt một cái rồi lập tức quay lưng.
Nhìn cảnh này, gân xanh trên trán Mặc Tông Triệt không ngừng giật giật, nội lực toàn thân muốn bạo tẩu.
Nhưng tính cách lãnh đạm khiến anh nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, dưới ánh mắt của bao người rời đi.
Chỉ là bóng lưng hơi thê lương rồi.
Mộc Nhất không dám hó hé tiếng nào vội vàng đuổi theo.
Một trận cướp tú cầu cứ thế chấm dứt một cách chẳng ai ngờ.
Rồi nó cũng nhanh chóng trở thành đề tài cho chúng dân nhàm rỗi có thứ để tám với nhau suốt một thời gian dài.
______
Trong Mạc phủ, cha Mạc nóng lòng đi qua đi lại trong đại sảnh, lâu lâu lại ngóng ra cổng chính, nửa muốn mau chóng muốn biết kết quả, nửa lại sợ quá nhanh con gái không tìm được lang quân tốt, cứ thế mang tâm trạng hồi hộp vừa chờ mong không ngừng đi tới đi lui.
Mạc Tử Lạc vừa đến cửa nhà đã nhìn thấy ánh mắt của lão cha, nàng đưa tay bợ tim, hít sâu một hơi, giả bộ thương tâm đi vào.
"Cha."
"Nữ nhi ngoan, hiền tế đâu?"
Mạc Diệp nhìn ra phía sau nàng, muốn nhìn thấy lang quân tương lai của con gái.
Nhưng nhìn mãi mà chẳng thấy ai.
"Cha à..."
Mạc Tử Lạc đau đớn nhìn ông, đầu hơi cúi nhẹ xuống, chính hiệu là một bộ dạng tan nát cõi lòng: "Không có hiền tế, cha đừng nhìn nữa."
"Không có hiền tế!?"
Mạc thượng thư vừa sững sốt vừa đau lòng vội vàng ôm lấy con gái, đối với tỳ nữ cận thân tiểu Hoả hỏi dồn: "Rốt cuộc sao vậy?"
"Ai nha tiểu Hoả, có chuyện gì vậy?"
Tiểu Hoả trợn mắt nhìn tiểu thư mà nhà đang diễn, lại nhìn lão gia hai mắt trợn trừng nhìn mình, căng da đầu đáp: "Dạ thưa lão gia, tú cầu nát rồi, không có phu tế."
"Hả? Nát? Cái gì nát vậy?"
Mạc Diệp ngây người nhìn tiểu Hoả.
"Là... Là tú cầu của tiểu thư bị người ta giành nhau đến nát."
Tiểu Hoả không dám nói bị chém nát.
"Giành nhau đến nát rồi..."
Mạc thượng thư ngây ngẩn một đỗi rồi khó nói tâm tình phức tạp cỡ nào nhịn đau mà ai ủi con gái: "Ai nha cũng có gì đâu, này là do mị lực của nữ nhi quá lớn."
"Không sao, lần sau lại ném cái khác."
"A? Hả?"
Mạc Tử Lạc đang vui vẻ vì thoát được một kiếp lập tức cứng đờ.
"Thôi không cần đâu cha, con gái muốn ở bên người cả đời, thôi con mệt quá con về trước đây ạ!"
Như bị dẫm phải đuôi, nàng vội vàng ném lại một câu này rồi nhanh chóng cong chân bỏ chạy.
Mạc Diệp không kịp giữ lại trơ mắt nhìn cái bóng của nữ nhi mất hút sau lối đi ra nội viện.
"Haizzz..."
Ông thở dài ngao ngán, rõ ràng nhận ra con gái chỉ là theo ý ông mới miễn cưỡng ném tú cầu chứ chẳng hề mặn mà gì, kết quả này có khi là điều nó muốn nhất.
Cũng không phải ông muốn ép buộc gì nó. Tú nhi mất sớm, ông nhìn nó lớn lên, thay ông quán xuyến mọi thứ, còn chẳng chịu thua kém nam tử, nói tới binh đao mưu kế còn thông thuộc hơn nữ tắc, ông chỉ sợ nó càng ngày càng nam tính, không muốn lấy chồng, để lỡ thời gian đẹp nhất để tìm phu quân thì sau này có hối hận cũng không kịp nữa.
Nhưng thời gian chẳng đợi ông, chớp mắt con bé đã mười tám cái xuân xanh rồi...
"Lão gia người đừng thương tâm, tiểu thư chỉ là kém chọn thôi."
Chu quản gia ở phía sau an ủi ông, vậy mà vô tình nhắc ông một chuyện: "Không phải sắp tới có cái lễ săn bắn mùa thu do hoàng cung tổ chức sao. đến lúc đó tài tuấn khắp kinh thành đều tới, sợ gì không tìm được người vừa ý chứ ạ."
"Đúng nha!"
Hai mắt Mạc Diệp sáng lên, kích động vỗ đùi cái bép.
Sao ông có thể quên cái này nhỉ!
"Đúng đúng, còn có yến hội trước hôm đó nữa. Lão Chu, ông mau bảo tú phường may cho nó vài bộ y phục thật đẹp, còn cả giáp y nữa."
Mạc Diệp vội vàng dặn dò Chu quản gia, bản thân thì phóng nhanh về phía hậu viện của con gái cưng.
Updated 42 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Văn vẻ làm gì thế chị, cứ nói thẳng ra bổn cô nương ta đây không muốn lấy chồng cho thiên hạ tiếc chơi đi, cho ngta cơ hội mơ tưởng chi thế🤣🤣🤣🤣
2025-11-27
4
So Lucky I🌟
Tội cho lão cha già ở nhà mong ngóng con rể quý mà chả thấy đâu😂😂 thôi thì hỏng cầu này ta làm cầu khác, kiểu gì cũng có con rể thôi😆😆😆
2025-11-27
3
So Lucky I🌟
Cha không phải lo con gái cha vì quá nam tính mà ế đâu, ế là để chờ người tử tế đó, mà người đấy đã xuất hiện rồi😆😆😆
2025-11-27
2