Tới quán, ngồi gọi bao nhiêu món, mùi thơm rất thơm. Tôi như trở về những năm trước hai anh em hay trốn bố mẹ đi ăn. Mỗi lần đi ăn là ăn no nên về tới nhà đúng bữa cơm, ngồi vô bàn ăn no không ăn nổi. Cứ muốn trốn lên phòng để không bị bắt ăn.
" Quán này vẫn vậy anh nhỉ? không thay đổi gì? "
" Em đi du học anh cũng không ra đây ăn, có mỗi mình không ai đi cùng. Nay anh mới ăn lại từ lúc đó. "
" Vậy... Anh có bạn gái chưa? Hay vẫn ế? "
" Em nghĩ sao? "
" Năm nay anh cũng gần 30 rồi đó. Bố mẹ không hối anh sao? "
" Có chứ, mà anh chưa muốn quen ai cả. "
" Anh chưa quen ai, mà còn bảo em xem mắt ai? "
" À, em nhắc anh mới nhớ, anh có một người bạn cũng ở bên Pháp, là ảnh đế nổi tiếng, cũng mới về nước đây. Nó nhờ anh mai mối. "
" Anh tính bán em gái hay sao? "
" Nó là đứa bạn tốt của anh, hai tụi anh chơi với nhau từ nhỏ, mà gia đình nó đi qua đó định cư từ năm nó 10 tuổi tới giờ. Nó về nước ở, nó có hẹn anh cuối tuần sau đi chơi. Anh tính dắt em theo. "
" Em là em gái anh mà, anh gả em đi vội vậy ư? "
" Đâu, nó đòi dắt em đi, anh không biết từ chối sao, nên đành nói với em vậy, đồng ý với nó. "
" Có phải là anh Vũ Thần không anh? Em nhớ hồi nhỏ anh có nhắc tới anh ấy, nhắc tới người có cùng tên với anh. "
" Đúng rồi, em vẫn nhớ tới nó hở? Nó đó. "
" Nhanh vậy rồi ạ, hai anh vẫn liên lạc với nhau tới tận bây giờ luôn ạ? "
" Đúng rồi, tụi anh vẫn liên lạc với nhau suốt. "
Ngồi mải nói chuyện, mà tôi ăn lia lịa, ăn tới nỗi bụng no căng mới nhận ra là mình ăn quá nhiều.
Anh tôi thấy tôi ăn nhiều cũng không nói không nhắc gì tôi. Biết tôi sợ béo mà vẫn để tôi ăn.
" Anh, anh cố tình để em tăng cân lên hở? Không nhắc em gì cả. "
Anh nhéo má tôi, cưng nựng tôi.
" Sao đâu nè, lâu lâu mới có dịp hai anh em mình đi ăn một bữa no nê mà không sợ ai quản, ăn đi, mai anh gọi dậy chạy bộ. "
" Chắc về đây, anh để em thành heo mất. "
Tôi bĩu môi lườm anh. Anh nhìn tôi cười khoái chí.
Ăn cũng xong, anh đưa tôi về khách sạn gần đó nghỉ ngơi. Cũng là khách sạn của nhà tôi.
" Em ở đây đi, mai anh qua rước về. Sáng mai tầm 10 giờ mẹ mới về. Bố thì đi gặp khách hàng chắc tầm chiều mới về. Anh qua đón rồi về nhà nghỉ ngơi. "
" Mai về bố mẹ không có nhà ạ? Vậy mai anh đón em sớm không? "
" Để mai anh gọi em sớm chuẩn bị nha. "
Tôi móc điện thoại ra xem thì mới nhớ điện thoại tôi bị rớt hư.
" Em quên mất, điện thoại em bị hư rồi. "
" Nát tươm luôn rồi. Vậy để mai anh đưa em đi mua điện thoại mới. "
" Nhắc tới điện thoại, em tức ghê. Hắn cho em cái card visit để lúc nào hắn quên không chuyển tiền đền cho em thì em tới địa chỉ tìm hắn. Mà điện thoại hư không biết sao luôn. "
" Vậy đây, em cầm lấy điện thoại của anh đi, mai anh qua đưa em đi mua điện thoại mới rồi cài lại. Giờ thì lên phòng ngủ đi, mai anh qua rước nha. "
Hai anh em tạm biệt nhau. Cho tới sáng, anh gọi cho tôi, mới 7h anh gọi sớm ghê.
" Alo ạ. "
" Em dậy chưa? Anh tới dưới khách sạn rồi nè. "
" Anh tới sớm vậy? "
" 7 giờ rồi cô nương, dậy tranh thủ đi ăn uống, anh chở đi mua điện thoại rồi về nhà trước khi mẹ về nè. "
" Ồ, em quên mất. Đợi em sửa soạn đã. Anh lên phòng đi rồi đợi em. "
Bật dậy sửa soạn đâu đó tầm 10 phút anh tôi và tài xế lên tới.
" Hôm qua em ngủ ngon không? "
" Dạ, anh lên tới rồi à, ăn no quá về mãi em mới ngủ được ý. Mình đi thôi anh. "
Tài xế kéo đồ đạc của tôi xuống xe. Anh tôi và tôi ngồi ghế sau. Tài xế chở tới cửa hàng điện thoại, anh dẫn tôi vô mua cái mới.
" Ai như em, nhà có điều kiện mà dùng điện thoại cũ. "
" Vậy mới được anh trai mua cho cái mới chứ ạ. "
Tôi cười nịnh, anh véo má tôi.
" Áy chà, nay tính tới vậy luôn. Được rồi, này là quà anh mua mừng em về nước. Nhất em gái anh. "
Nói vậy chứ tôi đâu thiếu tiền mua một cái điện thoại, vì có anh hai nên tôi nhõng nhẽo xíu thôi.
Mua xong hai anh em đi ăn sáng, ăn xong về tới nhà 9 giờ. Giúp việc nhà tôi thấy tôi về họ mừng lắm. Có bà vú đã chăm tôi từ lúc nhỏ.
" Ái Đan, chào mừng cô chủ về nước. "
Ai thấy tôi cũng ngạc nhiên, mừng rỡ. Giúp việc nhà tôi ai cũng dễ thương, dễ mến, ai cũng thương tôi, vì nhà tôi bố mẹ dặn không có khinh thường tỏ vẻ với bất cứ ai, giúp việc cũng là con người như nhau, ai cũng được đối xử công bằng. Nên ai cũng quý mến nhau, chủ tớ gì cũng vậy.
Sau khi về tới nhà, mọi người giúp tôi sắp xếp đồ đạc. Anh tôi bận chút chuyện, rời đi luôn. Tôi lên căn phòng của tôi, 5 năm mà phòng vẫn không thay đổi gì, vẫn có người ra vô dọn dẹp phòng ốc.
Tôi leo lên giường nằm xả hơi một chút, thoải mái thật, 5 năm nhanh ghê, nhanh như một cơn gió, đi du học cứ cắm đầu vào học cho xong để về làm những gì mình ấp ủ bấy lâu nay. Nay đã hoàn thành xong bước đầu, bước tiếp theo đây là bước phát triển mới cho ngành thời trang của tôi.
Tôi học thiết kế thời trang, chuyên ngành để mở thêm một cửa hàng do tôi làm chủ, chủ yếu là hàng thiết kế tự tôi làm, những ước mơ tôi ấp ủ từ lúc lên cấp 2, bây giờ bắt đầu một hành trình mới.
Updated 30 Episodes
Comments