[Đam Ngược] Yêu? Tôi Sợ Lắm Rồi...
sao em không chết đi à?
Lý Thuần Phong (anh)
Khải Ân, mày mau ra đây cho tao!!
Anh vừa đứng trước phòng cậu vừa hét lớn
Khải Ân (cậu)
Sao...sao thế ạ?
Lý Thuần Phong (anh)
*túm tóc cậu*
Lý Thuần Phong (anh)
Là mày đúng không?
Khải Ân (cậu)
Anh...anh buông ra, em đau...
Lý Thuần Phong (anh)
Đau à?
Lý Thuần Phong (anh)
*tát*
Lý Thuần Phong (anh)
Vậy thế này có đau không?
Khải Ân (cậu)
*kìm nước mắt*
Khải Ân (cậu)
Em...em lại làm gì sai nữa sao?
Lý Thuần Phong (anh)
*tức giận*
Lý Thuần Phong (anh)
Mày còn dám hỏi lại tao?
Khải Ân (cậu)
Em...em không biết thật ạ
Lý Thuần Phong (anh)
Chính mày là người đã nói chuyện tao có nhỏ khác cho con Kỳ Thư biết phải không hả?
Lý Thuần Phong (anh)
Làm nó đá tao rồi đây này
Lý Thuần Phong (anh)
Từ trước đến giờ toàn là tao đá tụi nó
Lý Thuần Phong (anh)
Lần đầu tiên trong đời có đứa dám đá tao đấy
Lý Thuần Phong (anh)
Đã thế còn tát tao trước mặt biết bao nhiêu người
Lý Thuần Phong (anh)
Mày có biết là tao đã mất mặt thế nào không hả?
Khải Ân (cậu)
Em...em không có
Khải Ân (cậu)
Em không nói gì cả
Lý Thuần Phong (anh)
Mày nghĩ tao tin mày?
Khải Ân (cậu)
Thật sự không phải là em mà...
Lý Thuần Phong (anh)
Con mẹ nó!!
Lý Thuần Phong (anh)
Đúng là càng nghĩ tới càng tức mà
Lý Thuần Phong (anh)
Bữa nay mày không xong với tao đâu!!
Lý Thuần Phong (anh)
*đánh cậu*
Khải Ân (cậu)
Không có...em không có mà
Khải Ân (cậu)
Hức hức, làm ơn đừng đánh nữa
Lý Thuần Phong (anh)
*tát*
Lý Thuần Phong (anh)
Câm mồm!!
Lý Thuần Phong (anh)
Mày nghĩ là tao thích đánh mày lắm sao?
Lý Thuần Phong (anh)
Đánh mày cũng bẩn tay tao lắm chứ
Lý Thuần Phong (anh)
Nhưng không đánh mày thì không được
Khải Ân (cậu)
Hức hức, đau quá...
Sau khi trút giận lên người cậu xong anh liền bỏ đi một mạch. Trước khi đi anh còn không quên nhục mạ cậu:
Lý Thuần Phong (anh)
Cái thứ gay như mày không đáng sống trên đời!!
Lý Thuần Phong (anh)
Sao mày không chết đi?
Lý Thuần Phong (anh)
Còn con gái mẹ của mày nữa, hai mẹ con tụi bây đúng là chướng mắt thật đấy!!
Phải, cậu là gay. Từ lúc còn nhỏ thì cậu đã biết mình không như những cậu bé khác rồi. Cậu thích con trai, hơn nữa cậu còn thích anh. Nhưng đâu phải anh không biết điều đó? Anh biết chứ. Chính vì anh biết cho nên mới ghét cay ghét đắng cậu như thế?
Khải Ân (cậu)
Hức, anh có cần phải nói như thế không?
Khải Ân (cậu)
Sao em không chết đi à?
Khải Ân (cậu)
*nước mắt tuôn rơi*
Khải Ân (cậu)
Đâu phải em chưa từng nghĩ đến
Khải Ân (cậu)
Nhưng nếu em chết rồi thì mẹ em phải làm sao?
Khải Ân (cậu)
Haha, chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
Khải Ân (cậu)
Dù gì thì bà ấy cũng còn có bác Triết mà
Nói rồi cậu liền đi vào phòng tắm, khóa chặt cửa lại. Cầm lấy con dao cắt vào cổ tay mình. Lạ là cậu không hề cảm thấy đau đớn, mà thay vào đó cậu lại cảm thấy bản thân như được giải thoát vậy.
Khải Ân (cậu)
Mẹ à, con yêu mẹ
Khải Ân (cậu)
Mong mẹ sẽ được hạnh phúc
Vừa dứt lời, cậu liền bất tỉnh vì mất máu quá nhiều. Nhưng may là lúc này lại có người đến
Đình Lan (mẹ cậu)
*đi vào*
Đình Lan (mẹ cậu)
Tiểu bảo bối của mẹ~
Đình Lan (mẹ cậu)
Con đâu rồi?
Đình Lan (mẹ cậu)
Mẹ đến thăm con đây~
Lý Minh Triết (ba anh)
*nhìn bà cười*
Đình Lan (mẹ cậu)
Thằng bé đâu rồi nhỉ?
Lý Minh Triết (ba anh)
*cau mày*
Lý Minh Triết (ba anh)
Hình như anh ngửi thấy mùi máu
Đình Lan (mẹ cậu)
*lo lắng*
Đình Lan (mẹ cậu)
Không phải là thằng bé xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Lý Minh Triết (ba anh)
Mau đi vào phòng thằng bé xem
Comments
Dung tử
:^....Cặp bồ giờ còn.. Hảo đấy
2024-05-26
0
Dung tử
Ngược rất chi là mê
2024-05-26
0
Lana ꕥ
Ngươi chết trước đi
2024-03-03
0