Chương 15

Phía bên này, Dịch Thiên Trầm buồn bực cả một ngày, ai cũng không dám chọc đến anh, chỉ sợ chạm nhẹ một chút là quả bom nguyên tử này sẽ nổ mất. Dịch Thiên Trầm cả ngày nay gần như không ăn gì, chỉ nếm một miếng anh đã bỏ đũa xuống. Anh quả thật đã bị Văn Mạch Lạc bỏ thuốc độc trong đồ ăn rồi. Anh dường như đã quen với mấy món ăn đơn giản của Văn Mạch Lạc, nhìn lại những món cầu kỳ này lại làm cho anh cảm thấy chẳng có khẩu vị miếng nào.

Vừa xong công việc, Dịch Thiên Trầm tranh thủ thời gian đi đến nhà trọ nơi cô ở. Dãy nhà cũ bị màn đêm đen như nuốt chửng, chỉ có ánh đèn đường lập lè chiếu sáng được một khoảng, anh gọi điện nhưng cô đã cho anh vào danh sách đen, Dịch Thiên Trầm chửi thề một tiếng. Thật không thể hiểu được cô thà chấp nhận ở nơi như thế này còn hơn là hẹn hò với anh. Cô trốn anh một ngày có thể trốn anh cả đời hay sao?

Lúc định lên xe rời đi, Dịch Thiên Trầm nhíu mắt nhìn ánh đèn xe phía sau. Chiếc Cadilac này có chút quen quen, một thân ảnh quen thuộc đã một ngày không gặp xuất hiện trước mặt anh. Người bước xuống sau càng khiến anh kinh ngạc hơn, chính là thằng bạn thân chí cốt Tạ Thanh của anh chứ ai? Hai người họ thế nào lại đi chung?

Thật ra hôm nay Tạ Thanh vô tình bắt gặp Văn Mạch Lạc trong thư viện. Anh cũng không ngờ lại có thể gặp cô ở đây, sau đó anh mời cô đi ăn, nói là đi ăn nhưng thật ra là kể tình hình truy thê của anh cho Thư Mạch Lạc biết, Tạ Thanh thì nói tình hình còn Thư Mạch Lạc luôn tay gắp thức ăn, hôm nay lại đỡ tốn một bữa cơm. Bởi vì tình hình tiến triển thuận lợi như những gì Thư Mạch Lạc nói nên Tạ Thanh vung tay rất hào phóng, lúc về đồ ăn còn rất nhiều nên Thư Mạch Lạc bảo phục vụ gói lại đem về. Tạ Thanh nhìn bờ môi bóng mỡ lại nhìn phục vụ đem thức ăn để vào hộp cho cô mà chỉ biết che mặt lắc đầu.

- Nếu cô ăn chưa no tôi có thể đợi mà cô ăn hết mà.

- Anh coi tôi là heo sao mà ăn hết cái đống này\, đồ ăn nhiều như vậy bỏ lại thì phí lắm\, gói về tôi còn có thể hâm lại ăn được thêm mấy bữa cơm nữa.

Cơ mặt của Tạ Thanh hoàn toàn co giật, cô gái này rốt cuộc nghèo khổ đến mức nào đây?

Thư Mạch Lạc tay trái tay phải đều bận rộn cầm mấy túi thức ăn, Tạ Thanh cả một đường đi đều cuối mặt nhìn chân mình, mỗi một góc mỗi một bàn của nhà hàng này đều toát lên vẻ sang trọng mà cái cô nàng phía sau làm cho anh mất hết mặt mũi. Tạ Thanh thật hối hận khi đãi cô ăn ở đây mà.

Lúc lên xe cô còn rất tự nhiên mở cửa phía sau lên ngồi. Tạ Thanh quay ra sau không mặn không nhạc nói:

- Tôi là tài xế của cô sao?

- Tôi cũng không thể ngồi ghế phụ dành riêng cho người phụ nữ của anh nha?

- Cho nên cô hai ạ\, tôi là đang nói giảm nói tránh đấy\, cô còn chưa hiểu?

- Hì hì\, viện trưởng tiễn phật nên tiễn đến tây phương chứ\,anh coi như cứu giúp kẻ khốn khổ này đi.

- Hừ\, nhà ở đâu?

Thư Mạch Lạc vui vẻ nói địa chỉ cho anh.

Chính là như vậy cho nên mới có tình huống cả ba người kinh ngạc nhìn nhau. Cả ba đồng thanh nói:

- Sao anh biết tôi ở đây?

- Sao cậu lại đi cùng cô ấy?

- Cậu làm gì ở đây?

Nói xong cả ba lại im lặng nhìn nhau. Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống gương mặt lạnh hơn tiền của Dịch Thiên Trầm. Anh thật không ngờ mới rời đi một ngày, cô làm thể nào lại đi chung với Tạ Thanh, hai người rốt cuộc có quan hệ gì?

Thư Mạch Lạc lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí:

- Sao anh biết tôi ở đây?

- Chuyện này còn làm khó được tôi sao? Bây giờ tôi có chuyện muốn hỏi em\, em và Tạ Thanh làm sao lại quen biết nhau?

Tạ Thanh nhìn Dịch Thiên Trầm nói chuyện liền hiểu ra hai người này có quan hệ không tầm thường.

- Thiên Trầm cậu đừng căng thẳng\, tôi có chút chuyện nhờ vả cô ấy thôi. Hai người cứ từ từ nói chuyện\, ở bệnh viện tôi còn có việc.

Nói xong Tạ Thanh liền lên xe chuồn lẹ, anh còn phải về với Lục Nghi đáng yêu của anh nữa nha, anh không muốn nhìn cai hũ giấm này chút nào nữa. Tạ Thanh chỉ không ngờ thế giới lại tròn như vậy.

Dịch Thiên Trầm tiến lên một bước thì Thư Mạch Lạc lùi lại hai bước, cho đến khi cái lưng đụng vào cột đèn mới rùng mình dừng lại.

- Em nghĩ em có thể trốn tôi suốt đời sao?

- Vậy anh nghĩ anh có thể theo đuổi tôi suốt đời sao?

- Đúng vậy.

Thư Mạch Lạc lần nữa bị anh làm cho nghẹn họng. Dịch Thiên Trầm thấy cô cứ mở miệng rồi lại khép lại, anh nói tiếp:

- Mới có một ngày mà em lại mò mẫm tìm chỗ dựa mới rồi đấy\, em không biết người ta đã có bạn gái rồi hay sao mà còn mặt dày đeo bám hả? Bên cạnh tôi có gì không tốt\, cứ nhất quyết phải rời đi.

Thư Mạch Lạc cô thật tức quá mà, cô đương nhiên biết Tạ Thanh có bạn gái, không những biết mà cô còn bày kế bắt thỏ giúp anh ta nữa kìa, anh thì biết cái khỉ gì chứ. Bên cạnh anh có mà tốt, một ngày nào đó anh cũng sẽ đá tôi ra đường thôi.

- Liên quan gì đến anh? Tránh ra.

Thư Mạch Lạc lách người bước qua thì bị anh bắt lấy cánh tay kéo lại.

- Em như thế nào lại ghét tôi đến vậy?

- Tôi không ghét anh\, Dịch Thiên Trầm anh cứ xem tôi như những cô gái trước kia anh đã từng quan hệ đi\, sau một đêm liền quên sạch\, anh cũng cho tôi thứ tôi cần \, tôi cũng như vậy. Chúng ta không ai nợ ai\, cho nên chúng ta hãy xem nhau là người dưng xa lạ không được sao?

- Bạn bè cũng không được?

- Không được\, tôi không muốn leo cao nữa. Mệt lắm.

- Vậy Tạ Thanh thì có thể.

Thư Mạch Lạc không biết nói thế nào nữa. Mười chín năm của cô rất yên bình, lặng lẽ nào có như thế này.

- Anh và anh ta không giống nhau.

Thư Mạch Lạc bất lực nói.

- Khác như thế nào em nói xem?

- cái đó...anh ta đã có bạn gái\, cho nên không thể thích tôi được\, anh ta còn có bệnh viện\, sau này tôi già yếu có thể nhờ vả khám chữa bệnh miễn phí. Chính là như vậy.

- Em có thể nghiêm túc được không?

- Tôi rất nghiêm túc. Dịch tổng anh đừng tốn thời gian trên người tôi nữa\, tôi thật sự không xứng.

- Không xứng?

Dịch Thiên Trầm cụp mắt nhìn xuống bàn tay đang buông lơi của cô, giọng nói có chút bất lực:

- Được rồi\, em vào đi.

Dịch Thiên Trầm buông tay, Thư Mạch Lạc sợ anh đổi ý, không kịp xem cánh tay có chút đau đã chạy nhanh vào dãy nhà trọ. Dịch Thiên Trầm đứng lẳng lặng nhìn theo bóng lưng nhỏ bé khuất dần trong bóng đêm. Hai từ “không xứng” không đến lược em quyết định. Đây là lần đầu tiên anh cố chấp với một cô gái như vậy, đối với sự cố chấp này anh lại không thấy hối hận, cũng không muốn từ bỏ. Có lẽ bởi vì từ trước đến nay chưa có thứ gì anh muốn mà chưa có được giống như cô nói nên mới sinh hứng thú nhất thời với cô. Tuy nhiên cô lại không biết đây là cố chấp, không phải là hứng thú nhất thời. Đời người ai cũng có một lần vượt khỏi ranh giới do bản thân mình đặt ra, anh đã vượt qua nó rồi, không thể quay đầu lại được, đã không thể quay đầu thì anh chỉ có cách bước tiếp, chạy cho đến khi nào có thể cùng bước đi với cô thì thôi.

Hot

Comments

Bảo Yến

Bảo Yến

quá trình truy thê của na9 bđ

2023-01-27

1

Bear🐻

Bear🐻

t cười chết mất🥲🥹

2022-12-12

4

quỳnh quỳnh

quỳnh quỳnh

đời người, ai cũng có 1 lần vượt khỏi ranh giới của mình......tôi yêu câu nói này quá

2022-10-06

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1
2 Episode 2
3 Episode 3
4 Episode 4
5 Episode 5
6 Episode 6
7 Episode 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 12
14 Chương 13
15 Chương 14
16 Chương 15
17 Chương 16
18 Chương 17
19 Chương 18
20 Chương 19
21 Chương 20
22 Chương 21
23 Chương 22
24 Chương 23
25 Chương 24
26 Chương 25
27 Chương 26
28 Chương 27
29 Chương 28
30 Chương 29
31 Chương 30
32 Chương 31
33 Chương 32
34 Chương 33
35 Chương 34
36 Chương 35
37 Chương 36
38 Chương 37
39 Chương 38
40 Chương 39
41 Chương 40
42 Chương 41
43 Chương 42
44 Chương 43
45 Chap 44
46 Chap 45
47 Chương 46
48 Chương 47
49 Chương 48
50 Chương 49
51 Chương 50
52 Chương 51
53 Chương 52
54 Chương 53
55 Chương 53
56 Chương 54
57 Chương 55
58 Chương 56
59 Chương 57
60 Chương 58
61 Chương 59
62 Chương 60
63 Chương 61
64 Chương 62
65 Chương 63
66 Chương 64
67 Chương 65
68 Chương 66
69 Chương 67
70 Chương 68
71 CHương 69
72 Chương 70
73 Chương 71
74 Chương 72
75 Chương 73
76 Chương 74
77 Chương 75 (Hết)
78 Chương 76: Ngoại truyện 3
79 Chương 77: Ngoại Truyện 4 - Từ “Văn Mạch Lạc” trở thành “Thư Mạch Lạc”
Chapter

Updated 79 Episodes

1
Chương 1
2
Episode 2
3
Episode 3
4
Episode 4
5
Episode 5
6
Episode 6
7
Episode 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 12
14
Chương 13
15
Chương 14
16
Chương 15
17
Chương 16
18
Chương 17
19
Chương 18
20
Chương 19
21
Chương 20
22
Chương 21
23
Chương 22
24
Chương 23
25
Chương 24
26
Chương 25
27
Chương 26
28
Chương 27
29
Chương 28
30
Chương 29
31
Chương 30
32
Chương 31
33
Chương 32
34
Chương 33
35
Chương 34
36
Chương 35
37
Chương 36
38
Chương 37
39
Chương 38
40
Chương 39
41
Chương 40
42
Chương 41
43
Chương 42
44
Chương 43
45
Chap 44
46
Chap 45
47
Chương 46
48
Chương 47
49
Chương 48
50
Chương 49
51
Chương 50
52
Chương 51
53
Chương 52
54
Chương 53
55
Chương 53
56
Chương 54
57
Chương 55
58
Chương 56
59
Chương 57
60
Chương 58
61
Chương 59
62
Chương 60
63
Chương 61
64
Chương 62
65
Chương 63
66
Chương 64
67
Chương 65
68
Chương 66
69
Chương 67
70
Chương 68
71
CHương 69
72
Chương 70
73
Chương 71
74
Chương 72
75
Chương 73
76
Chương 74
77
Chương 75 (Hết)
78
Chương 76: Ngoại truyện 3
79
Chương 77: Ngoại Truyện 4 - Từ “Văn Mạch Lạc” trở thành “Thư Mạch Lạc”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play