Trên đời này có một số thứ là không thể nhắc đến.
Này không, Thẩm Dục Hàn chỉ mới nghĩ, người liền lù lù xuất hiện.
“Hàn, vài ngày nữa là phải nhập học rồi, chúng mình đi mua sắm đi!” Cố Trang đôi mắt đen láy khẽ chớp động hướng về phía Thẩm Dục Hàn bắn tỉa ánh mắt cầu xin vô cùng đáng thương.
Ba ngày thi tuyển, nhìn qua không có gì nhiều nhưng quá trình linh tinh vụn vặt đủ loại trình bày đánh đấm cũng rất đau người. Mặc dù được tiêm gene dược tề, phần nào nội thương cũng giảm bớt nhưng vẫn có rất nhiều người hiện tại vẫn còn nằm trong khoang cứu thương chưa ra được.
Những người có khả năng lắc lư trong sân trường lúc này phần lớn tiềm năng đều ở mức B trở lên, còn lại đều là các đồng quân sinh tuổi ít hơn đi thăm người bệnh.
“Không rảnh!” Thẩm Dục Hàn cự tuyệt một cách phũ phàng.
Tiềm năng là S, tế bào hoạt tính cường đại trên thực tế cũng không có quá nhiều ý nghĩa khi mà bọn họ muốn giành điểm cao, lý giải đơn giản giống như càng đấm mạnh vào tường thì càng đau, đồng nghĩa điểm cao cao thương càng nghiêm trọng. Tiềm năng đánh giá trên thực tế phụ thuộc nhiều nhất vào ý chí của mỗi cá nhân, càng chịu được áp lực lớn, tác dụng của gene dược tề càng lớn. Đừng nhìn hiện tại Thẩm Dục Hàn có thể bình tĩnh lắc lư đi lại trong sân trường có vẻ khỏe mạnh, trên thực tế, nội thương của Thẩm Dục Hàn cũng không có tốt hơn những người nằm trong khoang cứu thương bao nhiêu. Chỉ là hắn nhất định phải kiên trì, quá trình thúc đẩy hoạt tính của tế bào mà gene dược tề mang lại ngoài lúc ban đầu khi mới tiêm hôn mê khoảng vài tiếng cho đến hai mươi tư tiếng đồng hồ, sau đó liền bao gồm cả quãng thời gian thức tỉnh, luôn giữ tinh thần tỉnh táo dùng tinh thần lực kích thích sự sinh động của tế bào để chủ động hấp thụ toàn bộ dược tề trước khi nó bị lãng phí bởi quá trình đào thải trao đổi chất.
Thông tin trên là thông tin mà Thẩm Dục Hàn tình cờ đoạt được từ một đại gia tộc ở thủ đô tinh.
Vì duy trì vị trí tuyệt đối của gia tộc, các gia tộc lớn che giấu rất nhiều thông tin có thể khiến các thiên tài dân gian nhảy nhót tưng bừng. Thiên tài nếu không thể thuộc về bọn họ vậy tốt nhất cũng không nên có quá nhiều thiên tài. Nếu chỉ xuất hiện một hai vị siêu cấp thiên tài cũng không sao, bọn họ có rất nhiều cách để lôi kéo quan hệ, liên hôn là lựa chọn không tồi… Tất nhiên nếu không thể liên hôn, vẫn còn nhiều phương pháp nữa, có thể từ từ thử, luôn sẽ có một cách thành công.
“Hàn… Đi thôi mà! Người ta thi tuyển xong cả người đau quá! Chúng ta đi mua Dưỡng sinh dược tề đi!” Cố Trang nắm tay Thẩm Dục Hàn lắc lư làm nũng.
Thi tuyển vào Vân Hà thật là khó, Cố Trang đăng ký thi tuyển vào quân dự bị hậu cần đối với Thể năng yêu cầu không khắc nghiệt như Thẩm Dục Hàn đăng ký vào quân dự bị Cơ giáp vậy mà cũng bị hành nửa chết nửa sống. Tổng hợp điểm của Cố Trang kỳ tích đạt B mới đáng sợ!
Nghe Cố Trang nói đạt được đánh giá B, Thẩm Dục Hàn thậm chí cho rằng tai hắn có vấn đề.
Cố Trang cái dạng quỷ này mà cũng có thể nhận được B đánh giá, từ khi nào mà Vân Hà học viện quân sự lại trở nên giá rẻ mà dễ dãi như vậy?
“Không đi!”
Thẩm Dục Hàn nghiêm khắc từ chối.
Đối với Cố Trang, Thẩm Dục Hàn luôn luôn nói rất ít, nếu có thể, Thẩm Dục Hàn thậm chí không muốn nói lời nào. Không phải là hắn muốn tỏ ra lạnh lùng hoặc tính cách quái gở mà đơn giản chỉ vì Cố Trang thật sự thích leo nóc nhà lật ngói! Chỉ cần hắn dám nhiều lời, Cố Trang lập tức có thể quấn lấy hắn lải nhải một ngày.
“Hàn, lâu lắm rồi chúng mình không đi ra ngoài chơi chung, chẳng lẽ cậu không cần mua đồ sao?”
“Không cần!” Thẩm Dục Hàn thật sự không có kiên nhẫn đứng nghe Cố Trang lải nhải.
Vừa nhấc chân lên muốn đi, Cố Trang bản thân liền hấp tấp vội vàng kéo lấy cánh tay hắn, không rõ Cố Trang chân đan thắt với nhau ra sao, cả người giống như là hổ vồ mồi một dạng lao thẳng đến Thẩm Dục Hàn nhào xuống.
Thẩm Dục Hàn: Đù má, đừng lại đây!
Dưới tình huống nội thương chưa lành, Thẩm Dục Hàn trong lòng là muôn vàn không muốn nhưng thân thể chua xót không nghe theo đầu óc, thật đánh thật ai mà bị Cố Trang đụng ngã!
“Hừ!” Thẩm Dục Hàn cố nén đau chịu đựng khuỷu tay của Cố Trang thúc ngay ngực, đầu gối… Cố Trang khốn kiếp, đầu gối đè nơi đó… đau muốn mệnh!
Hiểm hiểm nhịn không phun ra một ngụm cẩu huyết, Thẩm Dục Hàn gương mặt tái xanh đẩy ra Cố Trang. Khuỷu tay Cố Trang thúc ở ngực khiến hắn thở không nổi, cái đầu gối “định mệnh” còn cho hắn một cú va chạm “vận mệnh” ở cái nơi yếu ớt nhất!
Hắn nên làm sao? Chẳng lẽ dùng tay che háng? Hắn có còn muốn mặt nữa không?
Nhưng mà… đau quá a!
“Xin lỗi, xin lỗi, Hàn, anh có đau lắm không? Muốn đi tìm quân y không?” Cố Trang nhìn thấy Thẩm Dục Hàn mặt tái mét ôm ngực, nghĩ đến cảnh vừa rồi dùng khuỷu tay thụi ngực Thẩm Dục Hàn, Cố Trang nhịn không được áy náy bất an, đôi mắt xoát chút đỏ ửng, vội vàng muốn khóc.
“Không! Muốn!” Thẩm Dục Hàn nghiến răng nghiến lợi phun từng từ một, nhấn mạnh!
Còn đi, đi đâu?
Hiện tại hắn đau đến mức hai cái đùi không thể xoắn vào nhau khóc thét, cô ta còn ở đó hỏi han lung tung, Thẩm Dục Hàn hận không thể xông lên cho Cố Trang hai cái tát. Thật sự không muốn cùng cô ta có bất cứ liên hệ nào! Một chút cũng không muốn!
“A Hàn!”
“Cút!” Nhịn lại nhịn, Thẩm Dục Hàn cuối cùng vẫn hét lên.
“Như vậy là không tốt đâu!”
Không đợi Cố Trang nói gì đó, một giọng nói chợt vang lên cắt đứt cái không khí khẩn trương lúc này.
Cố Trang hướng về phía người nói, ngây ngốc, đọng ở vành mắt lệ giống như đứt đoạn chuỗi trân châu, một viên một viên rơi chỉ để lại chút quang mang tươi đẹp trên không.
Quân Trạch một thân quân trang phẳng phiu, dáng người đĩnh bạt, đạp bước mà đến. Đôi chân dài thẳng tắp mỗi lần nện bước giống như một lần gõ trống gõ vào tim người nhìn, khí tràng vô hình thổi quét xung quanh khiến ai nhìn đến cũng bất giác xấu hổ cúi đầu.
“Lau nước mắt đi!”
Đi đến bên Cố Trang, Quân Trạch giống như không thể nề hà thở dài, tay phải đưa ra một tấm khăn lụa màu trắng ngà.
“Cảm… cảm ơn!” Cố Trang rụt rè nhận lấy khăn tay, cố nhắm mắt kêu nước mắt đừng rơi chỉ là không hiểu sao nước mắt lại càng nhiều. Trái tim quặn đau không thể hô hấp, Cố Trang nức nở nắm chặt khăn, không dám khóc lên tiếng.
Cố Trang không biết, vẻ ngoài cố gắng tỏ ra bình an vô sự đó thật sự làm trái tim của một người phiếm đau.
“Đối xử với một cô gái như vậy là cách cậu được dạy sao?” Quân Trạch không thể tin được chất vấn.
“Thiếu lo chuyện bao đồng đi, anh cho rằng anh là ai? Đây là chuyện của chúng tôi! Chúng tôi sẽ tự giải quyết!”
Thẩm Dục Hàn vẻ mặt lạnh băng phiền táo nhăn mày.
Hoãn lại một hồi, cơn đau không còn dồn dập như trước nhưng trong lòng phiền muộn lại dâng lên như sóng gió trong bão. Nhìn Cố Trang cùng Quân Trạch tranh cãi, Thẩm Dục Hàn nội tâm càng thêm cuồng táo.
“Cố Trang!” Quân Trạch túm cánh tay Cố Trang quát. “Dạng người như vậy không đáng để em phải rơi lệ! Loại đàn ông có thể ra tay với phụ nữ lại còn to tiếng với người khác như vậy có chỗ nào tốt chứ?”
“Không phải, không phải, anh ấy không phải người như vậy! Là lỗi của tôi! Tôi làm anh ấy đau anh ấy mới làm vậy! Không trách được anh ấy!” Cố Trang lắc đầu cãi lại.
“Đau? Cái dạng gì đau có thể khiến quân nhân ra tay với nữ nhân?” Quân Trạch không tin cười lạnh.
“Đừng xen vào chuyện của người khác! Anh nghĩ anh là ai? Anh biết cái gì mà nghi ngờ anh ấy?”
“Tỉnh lại đi, Cố Trang! Hắn không phải là người tốt!”
“Mặc kệ anh ấy là người như thế nào, tôi yêu anh ấy!” Cố Trang hét lên.
Quân Trạch sững sờ, gương mặt thoáng tái nhợt.
“Xin lỗi, là tôi xen vào chuyện của người khác!”
Hắn cười gượng.
“Trạch…” Nhìn thấy vẻ mặt bị đả kích của Quân Trạch, Cố Trang thân mình khẽ run.
“Đừng lại đây!” Quân Trạch quát dừng Cố Trang. “Không sao, em nói đúng, là anh xen vào chuyện của người khác!”
“Em xin lỗi… Ý của em không phải là như vậy… Anh nghe em nói… Em chỉ là…”
Cảm thấy thái độ xa cách của Quân Trạch, Cố Trang bối rối. Gương mặt xinh xắn thoáng tái nhợt, muốn giải thích lại không biết nói sao, chỉ có thể cố chấp nắm cổ tay Quân Trạch không buông.
“Đủ!”
Đau đầu! Thẩm Dục Hàn thật sự cảm giác não ong ong đau.
Bọn họ nghĩ bọn họ đang làm cái quái gì? Phim truyền hình mẹ chồng nàng dâu lúc 9 giờ tối? Hoặc là cái nào não tàn thanh xuân thần tượng cổ lỗ sĩ?
“Anh Hàn!” Cố Trang trấn kinh, nhìn Thẩm Dục Hàn lại nhìn Quân Trạch, ánh mắt nhìn xuống hai bàn tay đang đan xen vào nhau của chính cô cùng Quân Trạch, kinh hãi vội vàng hất ra. “Em… em…”
Không nói được lời nào cuối cùng chỉ có thể chật vật quay đầu chạy trốn. Nước mắt giống như sương mai lách tách rơi mỗi bước chân.
“Cố Trang!”
Không quản Thẩm Dục Hàn, Quân Trạch vội vàng đuổi theo.
Cố Trang thương tâm như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì hắn nhất định sẽ hối hận đến chết.
“Đậu xanh rau má!”
Nhìn bóng dáng của Quân Trạch cùng Cố Trang hoàn toàn biến mất, Thẩm Dục Hàn cuối cùng tái mặt rên rỉ che háng. Đau chết nhau rồi, Cố Trang khốn kiếp!
Cô ta vậy mà lên gối với cái thứ mềm mại yếu ớt nhất của hắn!
Xin lỗi, xin lỗi làm được cái shit gì?
Đau không phải ở trên người cô ta cho nên xin lỗi liền có thể bỏ qua sao?
“Quân y! Tôi cần quân y!”
Nghe Thẩm Dục Hàn mệnh lệnh, quang não khẩn cấp phát tín hiệu định vị cho quân y đến đón Thẩm Dục Hàn.
…
Xã hội hiện tại là xã hội tiên tiến rồi, rất nhiều thứ có thể tinh giản đều được giảm thiểu đi rất nhiều, tất nhiên, tăng thêm gì đó cũng không ít là được.
Nói đến trình độ chữa bệnh, quân y là nhóm y bác sĩ có trình độ cao nhất trong cái xã hội này. Bọn họ có rất nhiều tri thức khám chữa bệnh khẩn cấp, khả năng điều nghiên dược tề cũng rất cao. Tất nhiên, trình độ lầy lội cũng không kém quân đội chính quy là bao.
“Chậc!”
Trịnh Thành Phong nhìn Thẩm Dục Hàn lại nhìn bệnh lịch.
“Chậc!”
“Câm miệng!” Thẩm Dục Hàn xấu hổ nghiêng đầu không nhìn Trịnh Thành Phong.
“Tôi nói này… Thẩm Dục Hàn phải không? Nghe nói khi dùng gene dược tề xong, những nơi bị tổn thương sẽ được ưu tiên cường hóa… Tổn thương càng nặng… Chậc chậc chậc…” Trịnh Thành Phong than thở lắc đầu, nói ra lời nói tràn đầy khâm phục.”... Phục hồi càng nhanh, cường hóa càng... mạnh!”
Thẩm Dục Hàn nằm trong khoang trị liệu, sắc mắt lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng buông tay không nói thêm gì nhắm mắt giả chết.
“Làm quân y cũng được mấy năm, lần đầu tiên đối mặt với cái trường hợp… dũng cảm như vậy… Chậc… 18cm dài, đường kính 4cm thô, cũng không nhỏ… Tinh tử hoạt tính cũng rất xuất sắc… Đều đã như vậy rồi mà còn… Chậc chậc chậc… Hậu sinh khả úy, sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát, quả nhiên không sai…” Vừa nói, Trịnh Thành Phong lại nhịn không được nhìn lại nơi nào đó.
Quả nhiên là không thể so sánh.
Nhất là khi ai đó (Thẩm Dục Hàn: Nhất định không là tôi!) đã tốt còn muốn tốt hơn.
Loại cảnh giới dám đập nồi dìm thuyền chịu đựng gà bay trứng vỡ đó, chỉ có thể kính bái không thể noi theo, không thể noi theo a.
“Chậc… Bảo sao cả đời Trịnh Thành Phong ta chỉ có thể làm một quân y tầm thường mà không phải một vị quân nhân anh hùng điều khiển cơ giáp giết địch… Suy cho cùng, không đủ bản lĩnh lại cũng không đủ tàn nhẫn a! Chậc!”
Thẩm Dục Hàn: Đậu xanh rau má, đã nói là không phải, không có, tôi không làm chuyện đó!
Trước đó Thẩm Dục Hàn không từng nghĩ đến chuyện sẽ dùng đến khoang trị liệu, nếu có thể kiên trì tiếp tục dùng tinh thần lực kích hoạt tế bào, năng lực của hắn tất nhiên sẽ tốt hơn. Chỉ là cuối cùng, người tính không bằng trời tính, thua ngay tại nỗi đau không tên đó.
Đau đến mức tận cùng, không thể tập trung được chỉ có thể buông tay việc tiếp tục chịu đựng.
“Chậc, đừng dùng cái vẻ mặt đưa đám đó ở đây!”
Trịnh Thành Phong nhìn Thẩm Dục Hàn một mặt chết cha chết mẹ nằm trong khoang trị liệu thiếu chút nữa bật cười.
Thật ra nghe Thẩm Dục Hàn nói là ngoài ý muốn, Trịnh Thành Phong cũng đã tin, chỉ là, ngoài ý muốn này cũng thật sự tốt quá. Đừng nhìn hiện tại đời sống nhân dân tốt đẹp, xã hội văn minh lịch sự, bản chất đâu, dân tính bổn dâm vẫn chưa từng suy giảm cho dù trải qua bao nhiêu năm tháng cũng vậy thôi, càng chưa nói đến, chính phủ muốn tăng dân số, vấn đề tình dục liền cũng tương đối mở ra.
Nam nhân cả đời truy đuổi ngoài tiền tài và quyền lực, càng nhiều lại là mặt mũi, là nam tính tự tôn, nam tính mị lực!
Tiền tài và quyền lực là thứ ai cũng truy phủng nhưng nói thật, nếu dám mở ra mà khoe khoang thì không có mấy người dám khoe. Khoe tiền dễ bị thù phú, các loại bắt cóc, tống tiền, đeo bám, lừa gạt… Mà khoe quyền lực đâu, dễ bị người ở dưới kéo cẳng hoặc bị đưa ra làm bia ngắm. Dù sao điệu thấp làm người mới có thể sống lâu trăm tuổi!
Đứng ở trên đỉnh chuỗi thức ăn mà chỉ có thể cẩm y dạ hành thì cũng nhạt nhẽo lắm.
Thứ duy nhất có thể lôi ra khoe khoang khiến người khác hâm mộ, ghen ghét, không gì khác ngoài tình nhân (vợ, người yêu, người tình, gái… hoặc nam tình nhân?).
Mà có tình nhân thì sao có thể không có tình dục?
Càng là nam nhân lại càng phải dùng mị lực của bản thân “trị” tình nhân ngoan ngoãn nghe lời, “muốn” gì được nấy. Khi đó mị lực và tự tôn mới có thể được thể hiện nhuần nhuyễn, tất nhiên, dùng tiền tài quyền lực đắp nặn mị lực thay cho bản lĩnh đàn ông bị thiếu thốn cũng không là vấn đề, chỉ là tự tôn phù phiếm đó nếu như bị phá vỡ thì cũng thật đáng buồn.
Nam nhân, cũng liền hai lạng thịt đó quyết định nhân sinh!
“Chậc, càng nghĩ càng thấy ớn!” Trịnh Thành Phong mở ngăn tủ lấy ra một chi dược tề.
“Đó là cái gì?” Thẩm Dục Hàn nhìn sang.
“Chậc, chú mày là người đầu tiên anh chứng kiến dám dùng phương thức đó rèn luyện… dương… ưm, được, không nói. Dù sao thì anh đây khâm phục chú mày nhất. Đây là dưỡng sinh dược tề do thiên tài Trịnh Thành Phong chế tạo, có thể điều dưỡng cơ thể, giúp… bla bla bla…” Trịnh Thành Phong cầm chi dược tề màu xanh lục thao thao bất tuyệt giới thiệu các tính năng của nó.
“Trịnh Thành Phong không phải là anh sao? Quân bộ dường như không cho phép thiếu quân y tự ý chế tác tân dược tề sau đó dùng trên cơ thể người?”
“Chậc, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là chú có muốn dùng hay không!” Trịnh Thành Phong vẻ mặt muốn ăn đòn vẫy tay.
Mấy năm nay đào tạo thiếu quân y, ai không ngầm chế tác mấy chi dược tề? Chỉ cần đảm bảo người sử dụng dùng xong không chết người cũng không có tàn phế, quân bộ cuối cùng không phải đều phải nhắm mắt làm ngơ sao?
Thẩm Dục Hàn: Đừng nói như thể đó là chuyện đương nhiên như vậy. Anh làm như vậy là phạm pháp có biết không?
“Không muốn!” Thẩm Dục Hàn lắc đầu. Nếu không phải đang nằm trong khoang trị liệu không thể chạy trốn, Thẩm Dục Hàn liền chạy lâu rồi. Tại sao Vân Hà lại cử cái nhóm thiếu quân sinh kỳ quái này đến đón tân sinh?
“Chậc, anh biết chú đồng ý mà!” Trịnh Thành Phong mỉm cười đặt dược tề vào trong khay truyền dược.
“Dừng tay!”
Thẩm Dục Hàn quát lên chỉ là có chút muộn.
“Dưỡng sinh dược tề” do Trịnh Thành Phong chế tác nhanh chóng bị truyền vào khoang trị liệu, dinh dưỡng dịch trong khoang trị liệu vốn đang màu nước trong suốt nhanh chóng biến thành màu xanh lá nhàn nhạt.
“Ý? Sao lại thế này?” Nhìn màu nước, Trịnh Thành Phong cũng giật mình.
Không biết thứ thuốc kia là cái gì, vừa lan tràn ra liền nhanh chóng thẩm thấu làn da của hắn, giống như cương châm đâm vào da thịt…
“Agh…”
“Chết tiệt!”
Nhìn Thẩm Dục Hàn đau đớn quay cuồng, Trịnh Thành Phong cũng sợ hãi vội vàng bổ cứu.
…
“Cố Trang, anh yêu em!”
Quân Trạch dồn Cố Trang vào góc tường thân thể áp lên không cho phép cô chạy trốn. Hắn đã chịu đủ tháng ngày nhìn cô ở bên người khác, ghen tị khiến hắn điên cuồng.
Không được phép!
Cố Trang rõ ràng thuộc về ta! Cô ấy phải là của ta mới đúng!
Vẫn nhớ như in ngày đó, Cố Trang giống như một đoàn lửa hấp tấp đụng ngã hắn, không chỉ đâm vào hắn mà còn đi vào tim hắn, chiếm cứ toàn bộ tinh thần, thiêu đốt cả linh hồn vì một người. Thân mình nhỏ xinh mềm mại nhu nhuyễn nằm gọn trong vòng tay hắn, cảm giác tâm viên ý mãn không thứ gì có thể thay thế, ôm một người giống như ôm lấy cả thế giới, không muốn buông cũng buông không được.
“Cố Trang, nhìn vào mắt anh, nói cho anh, đó không phải là cảm giác đơn phương đúng không? Em thích anh mà, Cố Trang!” Quân Trạch nhìn Cố Trang ánh mắt thâm tình.
“Quân Trạch, buông tôi ra… Anh đừng như vậy… tôi rất sợ…” Cố Trang vùng vẫy muốn đem Quân Trạch đẩy ra, nước mắt nhạt nhòa, bất lực.
“Cố Trang, rốt cuộc em sợ cái gì? Rõ ràng em thích anh!”
“Nhưng… em là người yêu của Hàn… em không thể có lỗi với anh ấy…”
“Hắn không xứng! Em không hiểu sao? Hắn không xứng với em! Em cũng không yêu hắn, không phải sao?” Quân Trạch nắm đôi bờ vai của Cố Trang hét lên.
“Không… ưm, anh…”
Không cho phép Cố Trang chạy trốn, càng không cho phép Cố Trang trốn tránh, Quân Trạch hôn lên đem những lời nói trát tâm đó chặn lại. Chỉ khi bọn họ gần sát như vậy hắn mới cảm thấy Cố Trang là thuộc về hắn.
“Quân Trạch… Đừng làm như vậy… A!”
“Không muốn nói! Anh sẽ giúp em làm ra quyết định!” Quân Trạch ánh mắt quyết tuyệt. Bàn tay cứng như sắt thép mạnh mẽ xé bỏ váy của Cố Trang.
“Ưm…” Cảm nhận được dưới thân khác thường, Cố Trang khẽ nhắm mắt, giọt nước mắt tràn mi lăn dài trên má.
Hai tiếng sau, Cố Trang lẳng lặng mặc quần áo.
Quân Trạch nằm trên giường nhìn bóng dáng của Cố Trang xuất thần.
Vốn hắn cho rằng khi tỉnh lại có thể nhìn thấy cô trong lòng mình còn say giấc nồng, sau đó, cô mở mắt nhìn hắn dịu dàng thắm thiết. Đáng tiếc không phải.
Người là ở trong lòng hắn thức tỉnh, chỉ là không có nụ hôn sáng sớm, cũng không có bất cứ lời nói ngọt ngào nào. Cố Trang nhìn hắn ánh mắt vô cùng phức tạp sau đó lặng lẽ đứng dậy đi tắm rồi mặc quần áo.
“Em cứ rời đi như vậy sao?”
Tiếng nói của hắn cắt đứt hành động mở cửa của Cố Trang.
“Không như vậy còn có thể thế nào? Chúng ta đã làm một chuyện sai lầm. Em không nên làm như vậy.” Cố Trang cảm giác cổ họng khô khốc, trong lòng lạnh lẽo cực.
“Ha ha ha ha ha…” Quân Trạch bật cười. “Cố Trang, em muốn lừa mình dối người đến bao giờ? Làm sai? Chúng ta làm gì sai? Sai lầm hay không chẳng lẽ bản thân em không rõ sao?”
Liên tiếp các câu hỏi, hỏi đến Cố Trang thân mình cứng đờ.
“Chúng ta sai rồi, Quân Trạch! Hiện tại em là bạn gái của Hàn, chúng ta đã đi quá giới hạn!”
“Vậy thì chia tay! Em cùng hắn chia tay! Em cho rằng sau đêm qua, em còn có thể trở lại bên hắn sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra sao? Phản bội chỉ có không có hoặc vô số lần, em cảm thấy, đối với hắn, chúng ta làm như vậy không phải là tổn thương sao?”
Quân Trạch ôm lấy Cố Trang cười nhạt, mỗi lời nói ra đều tràn đầy mê hoặc.
Làm một nam nhân, hắn hiểu rõ hơn ai hết, Thẩm Dục Hàn tất nhiên sẽ không chịu nỗi nhục cắm sừng này. Nếu như Cố Trang kiên trì cùng Thẩm Dục Hàn hắn cũng không có ý kiến. Cố Trang là thuộc về hắn, bằng mọi giá hắn đều phải đem người đoạt trở về, về phần Thẩm Dục Hàn chỉ là một cô nhi tầm thường hắn có thể nghiền chết bất cứ lúc nào.
“Chúng ta…”
“Cố Trang, nhất dạ phu thê bách nhật ân, em không thể cắt đứt quan hệ của chúng ta. Anh tuyệt đối sẽ không làm em làm như vậy. Anh biết, em yêu anh. Đối với Thẩm Dục Hàn, em chỉ là áy náy mà thôi. Nếu như vậy, tại sao không chia tay? Như vậy sẽ tốt cho cả ba chúng ta.” Quân Trạch đem người ôm vào lòng, nhẹ hôn trán dụ hống.
“Quân Trạch, cho em thêm chút thời gian… Em thiếu anh ấy…”
“Cố Trang, em yên tâm, chỉ cần em cùng hắn chia tay, anh sẽ cho hắn cơ hội được tiến vào cơ giáp ban lớp một. Như vậy đủ trả hết ân tình của hắn rồi chứ?”
“Thật sao?” Cố Trang kinh ngạc hỏi lại.
“Đây là thẻ tiến cử, có nó, Thẩm Dục Hàn có thể được đặc cách tiến cử vào lớp một!”
Giống như là sợ Cố Trang không tin, Quân Trạch vội vàng lấy ra một tấm thẻ màu tím nhạt, được vân ưu mỹ có khắc dấu hiệu của học viện quân sự Vân Hà.
...
Bước ra khỏi quân y viện, Thẩm Dục Hàn cảm giác không khí đều tươi mát hơn rất nhiều, mặc dù loại không khí nhân tạo này ở nơi nào cũng giống nhau cả.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn đến Cố Trang mặc một thân váy lụa trắng trong suốt dài qua đầu gối, đứng giữa sân trường đợi chờ ai. Mái tóc xõa tung cùng mép váy theo gió khẽ động, thuần khiết xao xuyến lòng người.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Dục Hàn trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện lên một suy nghĩ, cô ấy tiều tụy rất nhiều… Không đời nào! Thẩm Dục Hàn nhanh chóng đuổi suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tuy rằng lúc này môi Cố Trang tái nhợt nhưng sắc mặt lại vô cùng hồng hào, ôn nhuận giống như vừa được dễ chịu qua vậy. Đến cả ngọn tóc cũng biểu diễn cái gọi là nữ nhân tư vị, ôn nhu mềm mại.
“Anh Hàn!”
Ánh mắt quét xung quanh, Thẩm Dục Hàn nhìn được bóng dáng của mấy vị huấn luyện viên cách đó không xa, đối với hành động chắn đường của Cố Trang, Thẩm Dục Hàn là không thể nề hà. Lại không thể đem người coi như không khí, hắn chỉ có thể căng da đầu hướng về phía Cố Trang đi đến.
Có trời mới biết, nhìn đến nữ nhân này, hắn sợ đến mức chân cẳng có chút run.
Trời thấy mà thương, hắn thật sự không biết kiếp trước làm cái nghiệt gì mà lại gặp phải nữ nhân này, lại càng không biết hắn hủy cái nào tinh cầu để ai ai trong cô nhi viện cũng bằng mọi giá đem hắn cùng với Cố Trang ghép đôi cho bằng được! Nghiệt duyên!
“Anh…!”
Cố Trang nhìn bóng hình mạnh mẽ đĩnh bạt quen thuộc tiến lại gần, hốc mắt liền chua xót. Suy cho cùng, vẫn là có lỗi với Thẩm Dục Hàn…
“Chuyện gì?”
Thẩm Dục Hàn phiền nhất chính là Cố Trang cái dạng này, lời chưa nói nhưng hốc mắt liền bắt đầu tích nước. Mẹ nó, lại không phải hệ thống cung cấp nước uống, hễ nhìn thấy hắn là bắt đầu nước mắt rưng rưng như thể có nhiều oan ức lắm vậy. Lạy mẹ, nếu như cảm thấy không vui không phải nên tránh hắn càng xa càng tốt sao?
Lại không phải hắn ép buộc người dính lên mình, hắn muốn trốn còn trốn không kịp đâu.
“Anh… anh, em…”
Thẩm Dục Hàn vẻ mặt cá chết.
Mấy người đứng kia, nhìn về đây, thấy không, cách nhau ba mét xa, không có đụng chạm gì nha, đứng gần đấy cũng xác nhận nha, tôi không có uy hiếp hay mắng chửi người, là cô ta nổi điên muốn khóc, không, liên, quan, đến, tôi! Nhấn mạnh, không liên quan đến tôi!
“Ai, Thẩm Dục Hàn lại chọc Cố Trang khóc rồi!” Một nữ sinh đứng nhìn có chút không đành lòng.
What? Excuse me? Là các người mắt mù hay tai điếc? Không lẽ bị ngu tập thể?
“Cố Trang cũng là đáng thương, yêu đương với một tra nam!”
“Đúng vậy, nam nhân tốt nơi nào không có, nhất định phải thắt cổ trên một cái cây vẹo đầu! Ai!”
Nghe xung quanh bàn tán xôn xao, vẻ mặt của Thẩm Dục Hàn càng vô cảm, ánh mắt cũng lạnh xuống.
Cố Trang giống như không chịu nổi áp lực òa khóc, nước mắt giàn giụa lại không mất thanh lệ, giống như một bông hoa hải đường trong mưa, phiêu linh.
“Xin… xin lỗi… Chúng ta vẫn là… chia tay đi…”
Đám người vây quanh ồ lên kinh ngạc.
Nhiều năm như vậy, Thẩm Dục Hàn cùng Cố Trang ở hành tinh này cũng không phải là hoàn toàn vô danh. Làm cô nhi, bọn họ ai cũng ít nhiều có loại bệnh trạng thiếu yêu, đối với tình cảm mười mấy năm không hề sứt mẻ của Cố Trang dành cho Thẩm Dục Hàn, nói thật, bọn họ đều hâm mộ ghen tị qua. Thẩm Dục Hàn hiển nhiên là tra nam! Mà Cố Trang đâu, lại là một đứa ngốc, chỉ biết một mặt truy đuổi lấy lòng tra nam, nhiệt mặt dán mông lạnh. Tuy ngầm ai cũng nói Cố Trang ngốc nhưng trên đời người hâm mộ kẻ ngốc nhiều đi.
Vậy mà hôm nay, Cố Trang lại cùng Thẩm Dục Hàn chia tay!
Tin động trời! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Updated 187 Episodes
Comments
Vĩnh Kỷ Thế Vũ
tư tưởng cũng quá phi rồi đi
2022-10-29
0
Vĩnh Kỷ Thế Vũ
ta là ai đây là đâu, câu chuyện máu chó gì thế này
2022-10-29
0
Vĩnh Kỷ Thế Vũ
biết gì mà nói
2022-10-29
0