Giữa màn đêm mịt mờ, không khí ảm đạm, ngoại ô thành phố lại vang lên tiếng thét thê thảm, thấm vào da thịt làm người ta phải sởn gai óc, có thể chắc chắn rằng phát ra từ một ngôi biệt thự Hắc Ám, tiếng hét càng chắc chắn hơn là của những tù nhân mà Hắc Ám giam giữ và tra tấn mỗi ngày.
Lại phải nói chủ nhân nơi này là một con người tàn độc được quý như ác quỷ của thế giới ngầm nơi không bàn đến pháp luật.
Bên trong sảnh chính ở giữa có một chàng trai trẻ ngồi chễm trệ trên chiếc ghế lớn, miệng cười quỷ dị, ánh mắt sắc bén, cả người đều toát ra lệ khí chết chóc, không cần suy đoán cũng biết đây là chủ nhân của của Hắc Ám_ Dương Thiên.
Đứng bên cạnh y còn có 3 người, họ là những người thân cận nhất của y, những lúc không có ý ở đây thì họ chính là quản lý Hắc Ám.
Y với dáng vẻ ung dung ngồi hưởng thụ ly rượu trên tay đồng thời nhìn về phía người bị tra tấn đang dãy dụa la hét, có vẻ nhàm chán nên y dứt khoát ra lệnh dọn dẹp hắn
Và cái kết chính là hắn chết không nhắm mắt, lại nói đến tên xấu số này, tội hắn phạm chính là một trong những đại kị của y _ tội phản bội, hắn ta từng là thuộc hạ của y, nhưng hắn lại không biết ăn phận dám trộm hàng trong bang bán đi và bỏ trốn.
Thật xui xẻo cho hắn là không thể thoát khỏi lưới trời do y giăng ra, sau khi bị bắt về hắn bị tra tấn vô cùng thê thảm, lại nói đến tất cả bộ phận trên người đều không nguyên vẹn kể cả vậy cũng không cho hắn chết mà phải hành hạ hắn sống không bằng chết.
May thay y đã thấy chán nên cho hắn một cái chết an nhàn.
Y tiếp tục dùng rượu
Bên ngoài có kẻ đi vào chậm rãi và cẩn thận cúi đầu với y
" Lão Đại, Uông tiểu thư đến rồii ạ"
" Để cô ấy vào" y nhàn nhạt bảo hắn.
Cũng chưa đợi hắn đi ra thì cô gái đó đã hiên ngang bước vào và đi đến chỗ y.
"Này.. cậu lại giết người à?" vừa nhìn thấy y , cô đã không nhịn được mà lên tiếng, khẩu khí có phần trách mắng
Người không biết nghe cô nói sẽ sợ chọc đến lão Đại của họ, không chừng cái kết sẽ thảm hơn tên vừa rồi.
Nhưng cô là ai kia chứ? không hơn không kém chính là bạn thân của Lão Đại bọn họ _ Uông Duật Chi. Và chỉ cô mới dám dùng khẩu khí đó nói chuyện với y.
" Đến đây làm gì? " không quan tâm câu hỏi của cô, mày hơi nhíu lại ngước nhẹ nhìn cô dò xét.
Cô thấy thái độ của cậu thì cảm thấy không cam lòng mà bĩu môi.
" Đem thuốc đến cho cậu, liều cuối cùng rồi. Chúc mừng cậu" không để ý việc lúc này lúc này cả khuôn mặt cô đều hiện lên ý cười rõ là vui mừng.
"Thật sao?" mặc dù y lãnh đạm nhưng ánh mắt cũng không khỏi việc ánh lên sự rạng rỡ .
"Là thật, tuy vậy cậu cũng không được vận động mạnh, nếu có chuyện gì tớ không cứu được cậu đâu đó" đưa lọ thuốc cho y, huyên thuyên không
ngừng suy cho cùng cũng là lo cho y.
"Biết rồi, biết rồi thưa Bác sĩ Uông đại tài" y nhận lấy lọ thuốc vui vẻ trả lời cô.
"Nước nè...mau uống đi, nhìn cậu chắc nôn nóng biết kết quả lắm rồi" cô vui vẻ nhìn, quả thật dù cậu có lạnh lùng tàn nhẫn cỡ nào thì cũng không lãnh đạm vô tình với cô, ngược lại vui vẻ khi bên cạnh cô.
"Ưm..." y không chừng chừ mà trút lọ thuốc vào miệng uống thêm nước và nuốt xuống. Giây phút này y đã chờ đợi cả 1 năm rồi.
" Được rồi...cậu mau chóng trở về nhà nghỉ ngơi...không được ở đây nữa, như vậy mới mau bình phục, rõ chưa" cô kéo y đứng dậy đẩy cậu ra phía cửa.
"Từ từ thôi...đừng đẩy" y quả thật bất lực với cô bạn này, cậu được chăm lo quá mức rồi.
Nghe y nói thì cô cũng không đây nữa, mà đứng bên cạnh nhìn y, vì cô biết cậu muốn nói gì.
"A Nam, A Vũ , A Lâm... các cậu lo chuyện còn lại, quản lý cho tốt" y quay đầu dặn dò 3 người đứng sau y không xa.
"Dạ, Lão Đại" 3 người đồng thanh , các đàn em khác cũng cúi đầu với y.
"Lão Đại yên tâm dưỡng bệnh, bọn em sẽ quản lý bang tốt mà " Dật Nam cười cười lên tiếng.
Y hơi nhíu mày tỏ ý không đồng tình.
" Cậu mới là người tôi không an tâm, 2 cậu nhớ trông chừng cậu ta đừng để cậu ta gây chuyện"
Câu nói của y như nói trúng tim đen của cậu ta, bọn đàn em dưới trướng cậu ta cũng không nhịn được mà cười khúc khích.
Bên này Ninh Vũ và Bạch Lâm cũng gật đầu đáp trả y, sau đó cùng hướng mắt nhìn y quay đi rời khỏi.
Ấy vậy mà phía bên đây, bọn đàn em vẫn còn cười làm cho Dật Nam cậu ta thẹn quá hoá giận.
"có gì đáng cười chứ? im lặng hết cho tôi...còn cười nữa các tôi sẽ cho biết tay" cậu ta hùng hổ xoăn tay áo và rượt đánh đám đàn em của câu.
A Vũ và A Lâm chỉ biết lắc đầu chán ngán vì hành động của tên nhóc đó. quả thật không biết cậu ta có phải giang hồ không nữa.
__________
Bên ngoài , y và cô đã lên xe , hai chiếc xe đỗ cạnh nhau và chưa có dấu hiệu rời đi, 2 bên đồng loạt hạ kính xe. cô mở lời trước.
" Cậu thực sự phải làm như vậy sao?" cô nhìn cậu, ánh mắt vô thức có sự lo lắng.
" Tất nhiên"
" Không còn cách khác sao? tớ...sợ..." câu nói có phần ấp úng.
" Đừng lo, cậu quên tớ là ai rồi sao?" Nhật Thiên trả lời như trấn an cô, y rõ là nhìn thấu suy nghĩ của cô.
"Phải rồi, cậu bây giờ không phải là một thiên thần thuần khiết và dễ bị ức hiếp như lúc trước nữa...nhưng thế này cũng tốt, tớ sẽ an tâm hơn về cậu" cô gượng cười nhìn y, nhưng lòng thì đã nhẹ hơn.
Mặc dù là vậy nhưng tớ lại thích cậu của lúc trước hơn hồn nhiên, hiền lành và...thuần khiết. Cho dù bản chất ác quỷ mới là con người thật của cậu.
" Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, về thôi" y nổ máy và lái xe đi, không đợi cô trả lời. dù biết là cô lo cho y nhưng y lại không muốn có đặt quá nhiều tâm tư, vì y muốn lúc bên cô sẽ là khoảng thời gian vui vẻ.
Xin lỗi cậu, cuộc sống của tớ vốn không giống trước nên dù tớ có muốn cũng không thể trở lại thành thiên thần như ý cậu
Updated 43 Episodes
Comments