Chương 5: Tại sao không tin tôi?

“Thẩm Thiều Đình! Buông tôi ra! Đồ điên này!”

Mặc kệ sự giãy giụa của Thư Tình, Thẩm Thiều Đình vẫn kéo cô đi một cách thô lỗ. Hắn tra chìa khóa vào ổ, mở cửa, rồi đá cái rầm đóng nó lại.

Thư Tình bị lôi đến phòng tắm, ném xuống trên nền gạch lạnh băng.

“Roẹt!” Thẩm Thiều Đình xé rách bộ lễ phục trên người Thư Tình.

“Anh muốn làm gì? Bỏ ra!” Thư Tình dùng chân đạp bàn tay đang vươn người cô của hắn, song sức của đàn ông và phụ nữ có khác biệt quá lớn, sự phản kháng của cô chỉ giống như gãi ngứa cho đôi tay của Thẩm Thiều Đình, miếng vải rách nát bị hắn dễ dàng lột ra và ném qua một bên.

Dưới ánh đèn sáng trưng của phòng tắm, làn da trắng nõn với từng đường cong lả lướt cứ vậy mà lõa lồ dưới mắt Thẩm Thiều Đình. Thân thể của thiếu nữ đôi mươi xinh đẹp như một kiệt tác của tạo hóa, thế nhưng giờ đã bị vấy bẩn bởi hơi thở của người đàn ông khác.

Nhìn những dấu đỏ trên đó, Thẩm Thiều Đình nghiến chặt răng, hắn ném chiếc vòi hoa sen lên người Thư Tình.

“Tiện nhân! Tẩy sạch hết mấy thứ nhơ nhớp trên người cô đi!”

“Thẩm Thiều Đình, anh có còn là người nữa không?” Thư Tình hét lên, hai mắt vì giận dữ vì hằn lên những tơ máu. “Tôi mới là người bị hại cơ mà? Tại sao anh không tin tôi!”

Mấy lời này chẳng lọt được vào tai của Thẩm Thiều Đình, thấy cô vẫn còn ngoan cố, hắn chế ngự hai chân cô lại, sau đó chính  mình trực tiếp cầm vòi hoa sen xịt lên khắp người cô.

Dòng nước lạnh băng dội xuống từ từ dập tắt ý chí muốn phản kháng của Thư Tình, từ những tiếng thều thào cho đến im bặt, cuối cùng mặc kệ tất cả, cô như con búp bê rách nát nằm đó chịu đựng sự dày vò biến thái của Thẩm Thiều Đình.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi Thư Tình đã bị lạnh đến mất hết cảm giác, Thẩm Thiều Đình mới chịu dừng lại, hắn ném vòi tắm qua một bên, lạnh lùng ra lệnh: “Mặc đồ vào đi!”

Thư Tình đã chẳng còn sức mà làm theo lời hắn, đến cả việc mở miệng cô cũng không làm nổi, cứ thế nằm co quắp lại dưới sàn nhà. Đôi môi tái nhợt, da dẻ ngả màu xanh tím, trông cô bây giờ chả khác gì một xác chứ chẳng phải là người sống nữa.

Thẩm Thiều Đình thấy cô vẫn ngoan cố nằm đó, coi lời nói của hắn giống như gió thoảng bên tai, liền gằn lên: “Cô có đi hay không? Còn muốn phô bày thân thể ra cho ai xem nữa.”

Hắn nói với thái độ khinh khỉnh đến tận cùng, cứ như việc nhìn thân thể cô thêm một phút một giây, hắn sẽ thấy vô cùng buồn nôn vậy.

Mấy lời này chạm đến chỗ mẫn cảm nhất trong lòng của Thư Tình, sự hận thù thôi thúc luồng sức mạnh trong người, cô bật dậy, cầm lấy cổ tay Thẩm Thiều Đình rồi dùng sức cắn vào đó.

Cơ bắp của Thẩm Thiều Đình căng cứng lại, hắn đẩy Thư Tình ra, cô lại giống như miếng keo dán chặt vào người hắn, dùng hết sức bình sinh mà trút vào hành động phát tiết này.

“Thẩm Thiều Đình, tôi chịu đựng đủ rồi.” Thư Tình hét lên, dòng nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra giàn dụa. “Tại sao anh cứ coi tôi như kẻ thù? Tôi đã làm gì anh cơ chứ?”

Cho đến cuối cùng, giọng Thư Tình như khẩn khoản cầu xin: “Tha cho tôi đi, anh muốn cưới Thư Di hay là ai cũng được. Tôi sẵn sàng thành toàn hai người...”

Tiếng khóc như xé ruột xé gan của Thư Tình như đánh thức một chút trắc ẩn còn sót lại trong Thẩm Thiều Đình, ánh mắt cay nghiệt của hắn dịu xuống, hắn đưa tay muốn chạm vào thân thể đang run lên từng hồi của cô.

Thế nhưng mới chỉ chạm nhẹ vào da của Thư Tình, Thẩm Thiều Đình giống như bị bỏng mà rụt tay mình lại. Hắn điên rồi, sao hắn lại có ý nghĩ muốn an ủi cô ta ngay trong lúc này.

Một nỗi buồn bực vô cớ dấy lên trong ngực Thẩm Thiều Đình, hắn đứng dậy bỏ đi.

Đi ra khỏi phòng rồi, tâm trạng của hắn vẫn chưa hết bức bối. Thẩm Thiều Đình ngồi xuống chiếc ghế sofa đặt bên cửa sổ sát đất, bật lửa châm một điếu thuốc.

Hắn cần phải bình tĩnh lại, trước khi lý trí của hắn bị sự diễn xuất tài tình của cô ta làm lung lạc.

Sao có thể tin cô ta được? Thẩm Thiều Đình nhếch môi. Không phải hắn đã quá rõ về con người của cô ta rồi à?

Với quá khứ bất hảo đến bố bạn học cũng ra tay quyến rũ của cô ta, đòi hỏi lấy niềm tin ở đâu để tin rằng là cô bị hại. Mang trong mình dòng máu của nhà họ Lê, cô ta cũng ti tiện chẳng khác gì bọn họ.

Cùng với suy nghĩ này, trong đầu Thẩm Thiều Đình thoáng qua một hình ảnh một nữ sinh cùng với một người đàn ông dầu mỡ đáng tuổi cha của cô ta. Nếu không phải những việc này đều là hắn trực tiếp chứng kiến, có lẽ hôm nay hắn cũng đã bị lay động việc diễn xuất như thần của cô ta rồi.

Ah, Thẩm Thiều Đình, mày đúng là một đứa con có hiếu, một cô vợ như vậy cũng có thể cưới về nhà được.

Nhả ra một luồng khói, Thẩm Thiều Đình như nhìn thấy trong thứ ánh sáng mờ ảo ấy là khuôn mặt của đứa em trai đã mất cách đây rất nhiều năm. Khi mất, nó mới chỉ có năm tuổi mà thôi. Nó mất, bố mẹ hắn cũng theo đó mà đi. Chỉ trong vòng có mấy ngày, hắn cứ thế mất đi những người thân yêu nhất.

Thẩm Thiều Đình rất ít khi nhớ lại chuyện quá khứ, chỉ là bây giờ khi nhìn thấy con gái của kẻ gây ra tất cả mọi chuyện, lại suýt bị cô ta làm cho lung lạc, hắn liền muốn làm nó sống dậy để thức tỉnh mình.

Tiếng mở cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Thẩm Thiều Đình, hắn nhìn Thư Tình chân yếu tay mềm đi ra, châm điếu thuốc vào gạt tàn, việc nhìn cô ta một giây thôi cũng đã thấy chán ghét.

“Cô tự về nhà. Tôi còn phải đi có việc.”

Nói rồi, Thẩm Thiều Đình bước nhanh ra cửa.

Bây giờ cả người Thư Tình đều nóng lên, dấu hiệu về một cơn sốt cũng bắt đầu rõ rệt. Song đây không phải là lúc để cô chú ý tới thân thể, Thư Tình bắt buộc đầu óc mình tỉnh táo để suy tính đường đi nước bước tiếp theo.

Hiện tại cô phải về Lê gia, tìm cách thoát cuộc hôn nhân như địa ngục và một người đàn ông ác quỷ như Thẩm Thiều Đình.

Điều này làm động lực cho Thư Tình lết thân thể rã rời ra khỏi khách sạn, cô bắt xe về Lê gia.

Con đường từ đây về Lê gia không xa, nhưng đối với một người đang bị cơn sốt hành hạ như Thư Tình, thì đúng là dài đằng đẵng.

Xe dừng lại trước cảnh cổng màu trắng của Lê gia, Thư Tình đưa tay nhấn chuông cửa.

Đứng đây, cảm giác cũ lại ùa về, cô còn nhớ như in việc mình đã hân hoan như thế nào khi lần đầu tiên đặt chân qua cánh cổng này. Sống một cuộc đời hơn hai mươi năm khổ sở mới được bố mẹ tìm về, cô cứ nghĩ những ngày tháng về sau sẽ là những ngày tốt đẹp. Thế mà chẳng ai ngờ, việc cô đi quá lâu đã làm căn nhà này bài xích cô, Thư Tình chỉ giống người thừa ở đây và sống vật vờ như một cái bóng.

“Cô Tình?” Người làm đi ra mở cửa nhìn Thư Tình với ánh mắt nghi hoặc, có lẽ anh ta không nghĩ là cô lại về nhà vào giờ này.

“Là tôi.”

“Cô vào nhà đi.”

Thư Tình khép lại vạt áo cố tìm lấy chút hơi ấm, đi nhanh vào cổng.

Khi đến trước cửa phòng khách, bước chân đang đi của Thư Tình khựng lại khi nghe thấy tiếng khóc tức tưởi bên trong.

“Mẹ, con đã mất anh Thẩm rồi, nếu cả bố mẹ cũng bỏ con, con sẽ chết mất.” Thư Di gục vào vai Dương Dung gào khóc. Tối hôm nay, tại bữa tiệc, cô ta đã hèn mọn tới mức cầu xin Thẩm Thiều Đình đừng bỏ rơi mình, cô ta chấp nhận việc làm tình nhân bên cạnh hắn. Thế mà Thẩm Thiều Đình lại nói không, lấy chuyện đã kết hôn với Thư Tình để gạt đi mong muốn của cô ta.

Thẩm Thiều Đình nói hắn vẫn còn yêu Thư Di, song bây giờ hắn đã kết hôn, thân bất do kỷ, không thể đáp trả lại tình cảm của cô được.

Đem nỗi bẽ bàng về Lê gia, Thư Di đổ lỗi tất cả mọi chuyện đều là do Thư Tình và gào khóc với Dương Dung, khiến bà cảm thấy có lỗi và bù đắp cho cô ta nhiều hơn nữa.

Dương Dung đưa tay lau khuôn mặt đẫm lệ của Thư Di, sự áy náy cũng theo đó mà dâng trào trong lòng. Là đứa trẻ mà hai mươi năm nay bà dùng sự chiều chuộng để mà nuôi lớn, bây giờ thấy nó vì chuyện tình yêu mà thành ra thế này, bà không chịu nổi.

“Bé ngoan, đừng khóc nữa, con mãi mãi là con của bố mẹ.”

“Bố mẹ yêu thương con nhất phải không?”

“Đúng vậy, mẹ yêu thương con nhất...”

Ở bên ngoài nghe hết mấy lời này, nói Thư Tình không chạnh lòng là giả. Nhưng cô tự biết vị trí của mình trong lòng Dương Dung không bằng Thư Di, bọn họ đã có tình cảm hơn hai mươi năm còn cô mới chỉ về cái nhà này một tháng, tình cảm còn chưa kịp bồi đắp thì cô đã gả cho Thẩm Thiều Đình.

Chờ một lúc để không phá hỏng không khí ấm áp giữa hai người, Thư Tình mới đi vào.

“Mẹ…”

“Con...sao lại về đây?” Dương Dung không ngờ là Thư Tình lại về nhà vào lúc nửa đêm, bà có vẻ ngạc nhiên.

“Con…” Nhìn thấy Dương Dung, Thư Tình không kìm được sự tủi hổ trong lòng, cô chạy đến rồi quỳ xuống dưới chân bà.

“Mẹ, mẹ giúp con đi. Con... con muốn ly hôn với Thẩm Thiều Đình.”

“Thư Tình… chị đang nói nhảm gì thế!” Thư Di ngồi một bên nhăn nhó, cảm giác như Thư Tình muốn trêu ngươi cô ta vậy. Trong khi cô ta tìm mọi cách ở bên Thẩm Thiều Đình không được thì chị ta lại chạy tới đây nói muốn ly hôn với hắn.

Thư Tình chẳng còn tâm tư đâu mà quan tâm sự khó chịu của Thư Di, thấy Dương Dung vẫn còn im lặng, cô tiếp tục cầu xin bà.

“Mẹ, mẹ giúp con đi mà. Thẩm Thiều Đình, hắn… hắn là một kẻ điên…”

“Bốp!”

Lời còn chưa nói xong, má của Thư Tình đã bị giáng xuống một cái tát, cô ngã xuống sàn, đầu óc choáng váng nhìn người vừa vung tay đánh cô.

Hot

Comments

alibaba

alibaba

thấy có mùi âm mưu

2021-07-09

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Chị chị em em
2 Chương 2. Đêm tân hôn
3 Chương 3: Căn phòng kỳ lạ
4 Chương 4: Bị vu khống
5 Chương 5: Tại sao không tin tôi?
6 Chương 6: “Anh đúng là điên hết thuốc chữa!”
7 Chương 7: “Đây là lần đầu tiên của cô?”
8 Chương 8: Thiên thần của hắn
9 Chương 9: ‘Nếu chị ta chết đi thì tốt'
10 Chương 10: "Phá nó đi!"
11 Chương 11: Bỏ trốn
12 Chương 12: “Chị không xứng mang thai con của Thẩm Thiều Đình!”
13 Chương 13: Tìm được người
14 Chương 14: Sự thật trớ trêu
15 Chương 15: Đánh cược
16 Chương 16. Đời người vốn ngắn ngủi, không thể bỏ lỡ
17 Chương 17. Đây là quả báo
18 Chương 18: Tự làm tự chịu
19 Chương 19: Hạnh phúc
20 Chương 20: Quy tắc ngầm
21 Chương 21: Đáng đời anh!
22 Chương 22: Tranh cãi nhỏ
23 Chương 23. Thức trắng một đêm
24 Chương 24: “Cứ đợi đó mà xem!”
25 Chương 25: “Để cô ta tới diễn thế đi!”
26 Chương 26: Muối mặt bị đuổi
27 Chương 27: “Nói với Tịnh Kỳ anh là chồng cô ấy”
28 Chương 28: Alice là con hắn
29 Chương 29: Giang phu nhân tới cửa
30 Chương 30: “Đừng làm ô nhiễm không khí của chúng tôi!”
31 Chương 31: Tại vì cô đáng chết
32 Chương 32: Ranh giới sống chết
33 Chương 33: Trong mơ và thực tại
34 Chương 34: Tạo nghiệp quá nhiều
35 Chương 35: Vì con trẻ
36 Chương 36: “Rồi em sẽ hối hận!”
37 Chương 37: Bị chơi xấu
38 Chương 38: ‘Gian tế’
39 Chương 39. Tâm tư của kẻ xấu
40 Chương 40. Thị phi
41 Chương 41. Ba tháng sau
42 Chương 42. Phát hiện
43 Chương 43: Đánh nhau
44 Chương 44: ‘Con gái nuôi’
45 Chương 45: Cô vợ bí ẩn
46 Chương 46: Gặp lại người cũ
47 Chương 47: Đánh ghen
48 Chương 48: Rung động
49 Chương 49: Một nhà ba người
50 Chương 50. Cưỡng hôn
51 Chương 51. Suy nghĩ kỳ quái
52 Chương 52. Niềm vui của Alice
53 Chương 53: Không chịu từ bỏ âm mưu
54 Chương 54: “Đi mà hỏi Thẩm Thiều Đình!”
55 Chương 55: Quá khứ xấu xa không thể che giấu
56 Chương 56: "Còn không mau đi đi!"
57 Chương 57. Không kịp nói tạm biệt
58 Chương 58: “Trả con trai lại cho tôi.”
59 Chương 59: Được như ý nguyện
60 Chương 60: Thấp thỏm không yên
61 Chương 61: Chúng ta kết hôn đi!
62 Chương 62: Thẩm Thiều Đình không đơn giản
63 Chương 63: Nổi giận
64 Chương 64: Cầu hôn
65 Chương 65: Vì yêu sinh hận
66 Chương 66: Thủ phạm gián tiếp
67 Chương 67: Hôn lễ
68 Chương 68: Không bao giờ tha thứ cho Thẩm Thiều Đình!
69 Chương 69: Trở về
70 Chương 70: Kẻ gian
71 Chương 71: Quỳ một đêm
72 Chương 72: Duyên phận không thể cưỡng cầu
73 Chương 73: Đoạn kết: “Cho anh một cơ hội nữa.”
74 Chương 74: Ngoại truyện
Chapter

Updated 74 Episodes

1
Chương 1: Chị chị em em
2
Chương 2. Đêm tân hôn
3
Chương 3: Căn phòng kỳ lạ
4
Chương 4: Bị vu khống
5
Chương 5: Tại sao không tin tôi?
6
Chương 6: “Anh đúng là điên hết thuốc chữa!”
7
Chương 7: “Đây là lần đầu tiên của cô?”
8
Chương 8: Thiên thần của hắn
9
Chương 9: ‘Nếu chị ta chết đi thì tốt'
10
Chương 10: "Phá nó đi!"
11
Chương 11: Bỏ trốn
12
Chương 12: “Chị không xứng mang thai con của Thẩm Thiều Đình!”
13
Chương 13: Tìm được người
14
Chương 14: Sự thật trớ trêu
15
Chương 15: Đánh cược
16
Chương 16. Đời người vốn ngắn ngủi, không thể bỏ lỡ
17
Chương 17. Đây là quả báo
18
Chương 18: Tự làm tự chịu
19
Chương 19: Hạnh phúc
20
Chương 20: Quy tắc ngầm
21
Chương 21: Đáng đời anh!
22
Chương 22: Tranh cãi nhỏ
23
Chương 23. Thức trắng một đêm
24
Chương 24: “Cứ đợi đó mà xem!”
25
Chương 25: “Để cô ta tới diễn thế đi!”
26
Chương 26: Muối mặt bị đuổi
27
Chương 27: “Nói với Tịnh Kỳ anh là chồng cô ấy”
28
Chương 28: Alice là con hắn
29
Chương 29: Giang phu nhân tới cửa
30
Chương 30: “Đừng làm ô nhiễm không khí của chúng tôi!”
31
Chương 31: Tại vì cô đáng chết
32
Chương 32: Ranh giới sống chết
33
Chương 33: Trong mơ và thực tại
34
Chương 34: Tạo nghiệp quá nhiều
35
Chương 35: Vì con trẻ
36
Chương 36: “Rồi em sẽ hối hận!”
37
Chương 37: Bị chơi xấu
38
Chương 38: ‘Gian tế’
39
Chương 39. Tâm tư của kẻ xấu
40
Chương 40. Thị phi
41
Chương 41. Ba tháng sau
42
Chương 42. Phát hiện
43
Chương 43: Đánh nhau
44
Chương 44: ‘Con gái nuôi’
45
Chương 45: Cô vợ bí ẩn
46
Chương 46: Gặp lại người cũ
47
Chương 47: Đánh ghen
48
Chương 48: Rung động
49
Chương 49: Một nhà ba người
50
Chương 50. Cưỡng hôn
51
Chương 51. Suy nghĩ kỳ quái
52
Chương 52. Niềm vui của Alice
53
Chương 53: Không chịu từ bỏ âm mưu
54
Chương 54: “Đi mà hỏi Thẩm Thiều Đình!”
55
Chương 55: Quá khứ xấu xa không thể che giấu
56
Chương 56: "Còn không mau đi đi!"
57
Chương 57. Không kịp nói tạm biệt
58
Chương 58: “Trả con trai lại cho tôi.”
59
Chương 59: Được như ý nguyện
60
Chương 60: Thấp thỏm không yên
61
Chương 61: Chúng ta kết hôn đi!
62
Chương 62: Thẩm Thiều Đình không đơn giản
63
Chương 63: Nổi giận
64
Chương 64: Cầu hôn
65
Chương 65: Vì yêu sinh hận
66
Chương 66: Thủ phạm gián tiếp
67
Chương 67: Hôn lễ
68
Chương 68: Không bao giờ tha thứ cho Thẩm Thiều Đình!
69
Chương 69: Trở về
70
Chương 70: Kẻ gian
71
Chương 71: Quỳ một đêm
72
Chương 72: Duyên phận không thể cưỡng cầu
73
Chương 73: Đoạn kết: “Cho anh một cơ hội nữa.”
74
Chương 74: Ngoại truyện

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play