Chương 3

Kết thúc buổi biểu diễn hai cô gái vui vẻ quay về khách sạn.

- Buổi biểu diễn hay quá đi mất. Anh Eric thật không hổ danh là thần tượng trong lòng mọi người.

Khả Hân nhăn nhó

- Chỉ khổ thân cho cái chân của mình phải chịu tội.

- Đau chút cũng đáng nhỉ, cậu được đứng rất gần với anh Eric còn gì. Lại còn được nắm tay anh ý nữa chứ. Nói xem có cảm giác gì.

- Cảm giác gì chứ mình còn chưa kịp nhìn kĩ anh ấy tròn méo ra sao, đèn ở đó thì lúc sáng lúc tối có nhìn rõ đâu.

- Trời ! lẽ ra cậu phải tận dụng khoảnh khắc đó để nhìn anh ấy kỹ hơn, thậm chí ngã vào lòng anh ấy.

- Mình không cuồng thần tượng đến phát điên như cậu.

- Ôi tiếc quá lẽ ra mình nên mặc đẹp hơn, sex si hơn nữa để gây ấn tượng với thần tượng của mình. Thật hối hận khi nghe lời cậu ăn mặc như bà già thế này để không gây chú ý. Nhìn chúng ta thật chẳng ra làm sao.

Khả Hân nhìn lại cách ăn mặc của mình.

- Mình thấy ổn mà, mặc như vậy rất tiện vận động.

Như Như bĩu môi

- Mình thấy không ổn. Cậu nhìn kỹ xem chúng ta mặc như vậy thật chẳng giống ai. Cậu thì nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ. Mình như một bà già U40. Thảo nào mỗi lần chúng ta đi với nhau ba mẹ cậu không thích. Hai đứa con gái suốt ngày cặp kè đi với nhau, nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ. Có khi họ còn nghĩ hai đứa mình có vấn đề cũng nên.

- Vẫn để gì.

- Thì đồng tính đó.

Cả hai cùng phá lên cười.

- Mình thấy mình mặc như vậy rất thoải mái. Khi ra đường không lo bị mấy tên con trai chọc ghẹo, không lo bị hở chỗ nọ hở chỗ kia. Mình không thích bánh bèo, õng ẹo.

Về dọn đồ thôi mai chúng ta về rồi.

Hai cô gái khoác tay nhau cười vui vẻ vừa đi vừa đùa.

Khả Hân bước vào cửa cô len lén nhìn xem ba mẹ đang ở đâu. Không thấy ai cô thở phào nhẹ nhàng cất giày vào tủ rồi rón rén chạy lên lầu.

Vừa chạy được nửa cầu thang thì cô nghe tiếng nói.

- Giờ mới chịu về đó hả.

Cô đứng sững lại, sau đó quay lại cười cười.

- Ba

- Con còn coi ta là ba sao. Có đứa con gái nào như con không. Đến bao giờ con mới hết làm ta lo lắng đây hả.

Cô bước xuống cầu thang chạy lại ôm tay ông Phương

- Ba, làm gì nghiêm trọng vậy. Con chỉ là đi chơi thôi mà.Có nghiêm trọng vậy không.

- Không nghiêm trọng sao. Vậy đối với con, cái gì mới lạ quan trọng. Một đứa con gái, suốt ngày ăn mặc con trai, rồi lang thang ngoài đường. Bao giờ con mới trưởng thành được hả.

Con muốn ba tức chết hả.

- Ba, đừng tức giận mà. Giờ con nghiêm túc đến công ty làm việc.

Nói rồi cô chạy vụt lên lầu thay đồ.

Bà Phương từ trong bếp đi ra.

- Được rồi, vào ăn sáng đi. Từ từ rồi bảo con.

- Bà lúc nào cũng vậy, đúng là con hư tại mẹ.

- Phải, Phải! con hư tại tôi, con của mình tôi.

Khả Hân chạy như bay từ trên tầng xuống, cô mặc một bộ vets đen rất tôn dáng.

- Chào ba mẹ con đi làm đây

Cô hôn tạm biệt ba mẹ rồi chạy vèo ra cửa.

- Đấy, đấy! bà nhìn con gái bà xem. Có khác gì một thằng còn trai không. Hôm trước tôi phải muối mặt xin lỗi ông Ngô, con trai người ta xuất sắc như vậy, du học từ nước ngoài về, gia đình danh giá. Có gì mà nó không chịu gặp chứ.

Bà Phương mỉm cười lắc đầu

- Thật không hiểu có phải ngày xưa lúc tôi có bầu ông cứ mong có một đứa con trai không bà giờ tính cách nó lại như vậy.

- Sao lại tại tôi.

- Vậy chứ con do một mình tôi sinh ra chắc.

Ông Phương chẹp miệng.

- Không nói với bà nữa. Thật chẳng ra sao

........................................

Eric, buổi biểu diễn hôm qua thành công hơn mức tưởng tượng. Đặc biệt hình ảnh cậu đỡ cậu thanh niên bị ngã hôm qua. Hôm nay hình ảnh đó đã lan tràn trên khắp mạng xã hội rồi.

Eric ngẩn lên

- Người thanh niên

- Phải, cậu không nhớ sao. Hôm qua một fan hâm mộ của cậu bị ngã cậu đã đỡ cậu ta dậy.

Eric mơ hồ nhớ lại.

- Là con trai, sao mình cứ thấy có gì đó không đúng nhỉ. Lúc nắm tay cậu ta mình không có cảm giác là một người con trai.

- Chắc lúc đó đông người lại đang lo biểu diễn nên không để ý đó.

- Có lẽ vậy

Hai người đang nói chuyện thì một người thanh niên, tóc nhuộm màu hung, mắt đeo cặp kính che nửa khuôn mặt.

- Hai người đây rồi tôi đang có chuyện muốn bàn.

Tommy là quản lý của Eric

- Có chuyện gì vậy.

- Đây là kế hoạch cho những dự án sắp tới. Và cả đêm live show của cậu nữa. Sắp tới chúng ta sẽ rất bận rộn.

- Được tôi sẽ xem rồi sắp xếp.

Người trợ lý bên cạnh hoan hỉ, õng ẹo vỗ tay

- Trời ơi sắp tới chúng ta sẽ lại rất bận rộn đây. Tôi lại chẳng có thời gian đi làm đẹp nữa rồi.

Hai người còn lại nghe vậy chỉ biết cười.

- Được rồi, tôi đã lên kế hoạch tuyển cho Eric một trợ lý nữa rồi. Sắp tới cậu lo các việc đối ngoại, còn ăn ở đi lại, trang phục cho Eric người kia sẽ lo.

- Được đó, vậy mới được chứ.

- Tốt nhất anh nên tìm cho tôi một cô gái da trắng, chân dài, mềm mại thướt tha một chút. Đi cùng mấy tên đàn ông đó tôi ngán lắm rồi.

- Tôi đây cũng mềm mại tha thướt chứ bộ.

Eric thấy trợ lý nói vậy không ngần ngại trêu anh ta.

- Anh đó hả, ưm ! đi với anh suốt ngày, khán giả của tôi sớm đã tưởng tượng tôi với anh có vấn đề rồi. Tốt nhất là chỉ cần một người như anh là đủ rồi không cần thêm người nữa.

- Thật vô lương tâm, người ta chăm sóc cậu rất tốt đó.

Tommy cười

- Được rồi! tôi sẽ tính. Nhưng có việc này tôi cần nói với cậu.

Eric nhìn anh ta.

-Tôi nghĩ cậu nên về nhà một chuyến trước khi bắt đầu dự án mới. Ba mẹ cậu lại yêu cầu tôi không cho cậu biểu diễn nữa đấy. Cậu nên về nói chuyện và giải quyết rõ ràng đi.

- Trời! sao ông bà ấy vẫn thành kiến như vậy nhỉ. Làm ca sĩ có gì không tốt. Eric giờ rất nổi tiếng chẳng lẽ không tốt sao.

- Đừng nói vậy, là cha mẹ ai cũng muốn tốt cho con cái. Eric lại là con một, thừa kế cả một tập đoàn. Tôi hiểu tâm trạng của họ.

Tommy nhìn sang Eric

- Cậu về thăm họ một chuyến đi.

- Được tôi sẽ sắp xếp thời gian.

Hai người bọn họ đi anh ngồi lại một mình suy nghĩ.

Khả Hân chạy ào vào công ty nhanh chóng điểm danh rồi ngồi về chỗ của mình. Ba cô sắp xếp cho cô làm tại phòng quản lý khách hàng, mọi người trong phòng đều biết cô nên công việc của cô ở đây khá thuận lợi, thậm chí phải nói là nhẹ nhàng. Mọi người trong phòng khi giao việc cho cô đa phần là giao cho có, lại không bị sai vặt. Đôi lúc cô cảm thấy mình quá nhàm chán với công việc này, nhiều người than vãn đi làm bị sếp giao quá nhiều việc, rồi đồng nghiệp bất hòa này nọ nhưng cô chẳng bao giờ gặp phải những chuyện đó. Đồng nghiệp cùng phòng còn hỏi cô việc này việc kia có hiểu không họ bảo cho, thậm chí làm luôn cho cô. Cô luôn cảm thấy thật vô vị. Vốn dĩ cô về công ty làm là do ba bắt cô về chứ cô muốn xin công việc đúng chuyên ngành của mình. Cô học ngành biên tập, hồi đó ba không thích cho cô học nghành đó, không bắt được cô bỏ học ông đành nhân nhượng bắt cô học hai chuyên ngành vì vậy cô phải học thêm một nghành quản trị kinh tế nữa. Là một người thông minh nên cả hai nghành cô đều tốt nghiệp xuất sắc. Nên ba cô rất hài lòng ông đã bớt quản lý cô hơn. Thay vào đó là bắt cô lấy chồng.

Không có việc, cô mở máy tính lên đọc tin tức, chán quá lại chơi game. Đúng lúc này Như Như gọi tới.

- Alo

- Cậu về nhà có bị ba mẹ la không.

- Đương nhiên là giận rồi, mình phải vội thay đồ và đền công ty ngồi đây nè.

- Vậy chúng mình mà muốn gặp nhau đi chơi chắc khó hả.

- Không hẳn vậy, nhưng tạm thời mấy ngày này mình sẽ làm con ngoan trò giỏi đã.

- uh vậy gặp cậu sau nhé.

- Bye

Hot

Comments

💜『 ℍ𝕪 𝕃𝕪𝕝𝕪 』💜

💜『 ℍ𝕪 𝕃𝕪𝕝𝕪 』💜

hk ai bình luận vậy

2021-06-26

5

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play