“Ai gia nghe nói hôm qua bệ hạ ở lại chỗ của ngươi” Thái hậu tóc đã hơi điểm màu, làn da trắng không có nỗi một tàn nhang làm ai cũng phải ghen tị
“Vâng thưa thái hậu” Lạc Cổ Vân cúi gập người xuống hành lễ
Vừa lúc đó hàng chục con mắt nhìn về phía cô, dựa vào cái gì mà đợt tuyển tú này lại là nàng ta được đi trước. Hậu cung ba ngàn giai lệ lại thua một nữ nhân thô kệch hay sao? Cô cũng hơi méo mặt, hoàng thượng này quả nhiên không dễ chơi, không ngờ đêm qua hắn không hề thị tẩm mà lại cùng Vân quý tần đàn ca ở Ngọc Giao điện suốt đêm. Nói là đến để ban ơn huệ nhưng thật ra là che mắt con dân, che mắt thái hậu. Thực chất y chỉ độc sủng mình Vân Du
Cuối cùng cũng trở về Ngọc Giao điện, cứ phải đứng thẳng lưng, ngồi thẳng lưng, miệng lúc nào cũng mỉm cười làm Lạc Cổ Vân rã cả người, trạng thái này mệt hơn cả khi cô đại chiến ba trăm hiệp với Tự Phong nữa. Vừa ngồi lên chiếc ghế đá trong đình, nhức mỏi vươn vai một cái liền lọt vào tầm mắt một chú chó nhỏ màu đen tuyền
Vô thức Lạc Cổ Vân đi lại gần nó, không cưỡng được mà ôm nó lên, không ngờ chú chó nhỏ này lại không phản kháng mà nằm gọn trong vòng tay cô. Nó bị thương rồi. Phía bên ngoài có giọng của vài nam nhân, nghe qua cũng có thể đoán được đó là những thiếu niên mới tầm mười lăm tuổi
“ Hoàng huynh, con chó đó nó chạy vào bên trong rồi, để ta vào bắt”
“Không cần, bên trong là điện của các nương nương. Tạm tha cho nó một lần vậy”
“Còn hắn thì sao?”
“Ha, cái loại chỉ có mẹ sinh không có mẹ dạy như hắn thì làm được trò trống gì, ai bảo hắn không nghe lời không đưa tiểu hắc cho ta. Đáng đời!” Ngay sau đó cô nghe tiếng bước chân rời đi, đủ khoảng cách Lạc Cổ Vân mới mở cửa bước ra ngoài
Nhìn quanh một dạo mới thấy một thiếu niên khác có thân hình nhỏ bé gầy gò đang cuộn người ở phía góc tường. Cổ Vân lại gần lay nhẹ y:” Này, ngươi không sao chứ?”
Y ngước gương mặt lấm lem bùn đất lên nhìn Cổ Vân, cả cánh tay đều trầy xước đến chảy máu, đôi mắt sáng trưng nhìn cô đầy cầu khẩn. Cô dựng y dậy dìu vào điện qua cửa sau, trong cung lắm tai mắt, vẫn nên chú ý thì hơn
Cả quá trình trị thương cho y, y không hề nói gì, im lặng nhìn ra phía xa xăm. Thuốc bột trị thương khi tiếp xúc với da thịt mới khẽ run lên một chút. Cô không khỏi cảm thấy thương hại y, bị đánh ra thế này mà cũng không đáp trả được, rất đáng thương!
“Nói cho bổn...cho ta biết ngươi tên là gì?”
“Triệu Tinh Trần!”
Họ Triệu? ở trong cung lại có mấy người mang họ Triệu chứ. Chắc là không phải sai dịch hay thái giám nào đó đâu.
“Ngươi...” Toan hỏi thêm câu nữa thì chú chó ban nãy chạy vào trước mặt y, ngoe nguẩy cái đuôi nhìn chủ nhân. Ngay lập tức hồn sắc y như thay đổi hẳn, chạy nhanh lại ôm lấy tiểu hắc. Nhìn thấy hai chủ tớ âu yếm như vậy liền không nỡ cắt ngang, thật giống cô lúc còn nhỏ. Chỉ tiếc là Đại Mao đã không còn nữa rồi, Tiếng gầm của nó thật uy vũ. Năm xưa Lạc Cổ Vân cứu nó ở trên núi, lúc đó chỉ là một con hổ con nhỏ bé. Cả hai quấn quýt ngày đêm, coi nó như huynh đệ nhưng không ngờ lại đi lạc vào rừng bị thợ săn giết chết. Khi đó cô đã khóc ròng rã năm ngày, không ăn không uống liên tục đòi trả thù cho Đại Mao. May có cha mẹ ở bên cạnh mới không gây ra án mạng, vượt qua được đau thương
Triệu Tinh Trần rời đi lúc vừa chập tối, hành động cử chỉ của y đến Lạc Cổ Vân cũng không đoán ra y là thuộc hoàng thân quốc thích cho đến khi nhận được tin tức từ Bích La. Y là cửu hoàng tử, mẫu phi đã qua đời từ hai năm trước, từ đó y mất đi sự sủng ái bị bỏ bê. Là hoàng tử nhưng điều kiện cuộc sống lại không bằng người hầu. Cũng vì thế mà thường xuyên bị các hoàng tử và tôi tớ bắt nạt.
Lạc Cổ Vân đã dần dần đi vào ciệc chính, tìm kiếm tư liệu về các hoàng tử khác nhưng không có được nhiều. Cơ hội gặp mặt là rất khó, chỉ có lên làm quý phi mới có thể đạt hiệu quả lớn hơn. Chuyện xuân yến lúc nào cũng rầm rộ nhất, lại hay xảy ra sơ sót nhất từ trước tới nay. Triệu Hiên là thiên tử đứng trên vạn người nhưng lại không để ý đến điều này. Ngươi không sợ Nghê Thường sao?
Yến tiệc được trang hoàng lộng lẫy, đèn nến treo khắp nơi, lần thứ hai vào Càn Long điện hình như nó lại càng rực rỡ hơn thì phải! Những chiếc giá nến cao làm bằng vàng nguyên chất của Ba Tư, Thảm nhung được dệt bằng những loại chỉ đỏ lấy từ cây sồi quý hiếm trên núi Thương Lai, Long sàn toàn bộ đều khảm ngọc thạch lấy từ sâu thẳm đại dương, những thứ khác nữa làm cô hoa cả mắt, lấp lánh chói loá vô cùng. Nhưng cung điện xa hoa bao nhiêu, dân chúng càng cực khổ bấy nhiêu. Thiên Vân là một nước nghèo, quanh năm được nhấn chìm trong mưa lũ, đất đai lại khó nuôi trồng bách tính đều khổ không tả xiết. Thế mà vua quan lại không hề để tâm, chỉ biết đến phần mình làm sao để có cuộc sống ấm no sung túc. Nhưng mà không sao, thêm một tên Nghê Thường sẽ giết một tên, thêm hai tên Nghê Thường sẽ giết hai tên!
Updated 73 Episodes
Comments
G01
việc
2023-02-01
1
Nam Cung Ngữ Ly
Là nương nương nên xưng bổn cung(Bản cung) cũng chẳng sao cả.
2021-10-07
3