Chương 5 Cô nghĩ mình xứng sao?

Ngày hôm sau, người cô rệu rã vì đói bụng, bước từng bước xuống cầu thang nhưng phải gắng gượng để không bị ngã, may mắn là khi cô xuống Mặc Vũ Phong đã đi làm rồi, chỉ còn mỗi Cẩn Mai ngồi đó ăn sáng một cách chậm rãi, Uyển Đình thấy bà Tô đứng đó nhìn Cẩn Mai một cách bất lực, bà ấy ghét phải chờ đợi, những việc dọn dẹp có thể để người hầu lo liệu nhưng bà vẫn ghét cái tính lề mề này của Cẩn Mai, nó như đang thách thức bà vậy.

Bà Tô làm việc ở đây suốt 20 năm trời, tới Vũ Phong còn phải kính nể bà một phần chứ đừng nói tới thể loại nhân tình như Cẩn Mai, Vũ Phong có thể coi cô ta là người yêu nhưng bà Tô và những người giúp việc ở đây thì không, bởi ai trong số họ cũng từng bị Cẩn Mai chèn ép kể từ khi cô ta chuyển vào sống ở cái nhà này.

- Phu nhân.

Bà Tô khi nhìn thấy Uyển Đình thì mới nguôi giận một chút, đi lại đỡ cô vào bàn ăn, bà ta biết cô bị cấm ăn nhưng không hề bị cấm uống nước, vậy nên dù Cẩn Mai có nói với Vũ Phong thì bà cũng có thể cãi lại được.

Cẩn Mai thấy Uyển Đình ngồi vào bàn ăn thì đặt điện thoại sang một bên khoanh tay nhìn cô, khi thấy bà Tô đặt xuống bàn một ly cà phê sữa nóng thì cô ta bỗng nhíu mày.

Uyển Đình bên này ngồi gần như vậy thì cô thấy rõ vết trang điểm của Cẩn Mai, cô ta đã chuốt mi cùng với son môi. Nhưng mới sáng ra mà đã trang điểm như vậy thì đúng là mệt mỏi.

- Thế này là thế nào đây bà Tô, chẳng phải anh Phong đã nói là con ả này không được ăn sao?

Cẩn Mai cất lên giọng nói chua ngoa của cô ta mà nói với bà Tô một cách bất lịch sự, bà Tô đứng đó phán lại.

- Thưa Diệp tiểu thư, thiếu gia nói rằng không cho phép phu nhân ăn, chứ không hề nói phu nhân không được uống.

Nghe bà Tô lên tiếng với mình như vậy thì Cẩn Mai bắt đầu tức giận, những người hầu khác có thể sợ cô nhưng mỗi bà Tô thì luôn tỏ vẻ ra mặt với Cẩn Mai. Nhiều lúc cô chỉ muốn bà Tô chết quách đi cho rồi, ở đây chỉ làm ngứa đôi mắt ngọc ngà của cô mà thôi.

Uyển Đình nãy giờ không nói gì, bàn tay thanh thoát cầm ly cà phê lên uống một ngụm, gương mặt cô không chút cảm xúc cũng như không quan tâm đến Cẩn Mai trước mặt, bà Tô thì quay người vào bếp làm việc, lúc này Cẩn Mai lại ngứa ngáy, cô ta cười một cách thâm hiểm đứng lên đi lại chỗ Uyển Đình.

- Ây da.

Cô ta cất giọng nhẹ tênh khi lỡ làm đổ ly cà phê của cô xuống sàn, Uyển Đình tròn mắt nhìn cô ta càng ngày càng quá đà. Cà phê nóng hổi bắn lên đôi chân trắng nõn của cô gây ra những vết đỏ nhỏ.

- Tôi xin lỗi nhé, lỡ tay mất rồi.

Cẩn Mai vừa nói vừa cười khinh thường, Uyển Đình nhẫn nhịn cúi người xuống nhặt từng mảnh vỡ lên, bà Tô đi lại tính nhặt giùm cô nhưng Cẩn Mai lại liếc bà ta một cái, bàn chân lại lỡ dẫm lên đôi tay thướt tha của Uyển Đình khiến nó đè lên những mảnh vỡ.

- Phu nhân hả? Người như cô cũng xứng với danh hiệu này sao?

Cẩn Mai vừa nói, bàn chân lại càng dẫm mạnh hơn khiến Uyển Đình đau buốt, môi cô mím lại, nước mắt chực trào, từng mảnh thủy tinh cứa vào làn da non mềm của cô khiến máu rỉ ra. Xung quanh chỗ bàn tay bị Cẩn Mai dẫm đạp xanh ngắt lại.

- Buông ra...

Uyển Đình nhỏ giọng cầu xin, nhưng Cẩn Mai lại được đà cúi người nắm lấy mái tóc suôn mượt của Uyển Đình mà giựt mạnh giống như Vũ Phong ngày hôm qua.

- Ôi trời, cô gái nhỏ đừng khóc. Những gì tôi nói đều là sự thật, hôm qua bị giật tóc thế này có đau không?

Cẩn Mai mở miệng dè bĩu, bà Tô không nhịn được đi lại can ngăn.

- Diệp tiểu thư, cô mau bỏ tay ra!

- Bà im đi, bà lấy cái tư cách gì mà sai bảo tôi?

Cẩn Mai lớn tiếng với bà Tô, cô ta dùng tay chỉ thẳng mặt bà mà cảnh cáo.

- Từ giờ trở đi tôi mà nghe bà gọi con này một tiếng phu nhân nữa là bà không xong với tôi đâu.

Bà Tô vốn dĩ không phải là người dễ bị ăn hiếp, bà ta nắm lấy bàn tay Cẩn Mai đang kéo tóc của Uyển Đình đẩy ra chỗ khác, người Cẩn Mai không tự chủ được mà ngã vào phía tủ lạnh.

Bà Tô vội vàng xem tay của Uyển Đình, những vết xước lớn nhỏ hiện lên trong lòng bàn tay trắng xóa của cô, sâu có, nông cũng có, máu rỉ chỗ này chảy ồ ạt chỗ kia làm bà Tô phải cau mày liếc sang Cẩn Mai.

- Cô vốn dĩ chỉ là một người không danh chính ngôn thuận ở trong cái nhà này thì đừng hòng mà lên mặt với tôi!

Giọng bà Tô đáng sợ đến nỗi những người hầu đứng gần đó cũng run theo, nó uy nghiêm và có chút chất của người lão làng, họ biết nhìn người bằng con mắt đã trải đời nhiều năm của mình, hơn hết là ai cũng lo lắng cho Uyển Đình và căm ghét người phụ nữ chua ngoa kia, nhưng đương nhiên họ không dám ghét ra mặt vì họ không có thâm niên như bà Tô, bà ấy dám lớn tiếng dạy bảo Cẩn Mai là do Vũ Phong vẫn còn coi trọng bà, còn nếu đám người hầu chỉ lỡ làm rụng một sợi tóc của Cẩn Mai là coi như xác định bị sa thải không được trả lương.

- Bà, bà dám đẩy tôi?

Cẩn Mai trừng mắt nhìn bà Tô, cô ta vốn dĩ chưa ngã hẳn, người chỉ dựa vào tủ lạnh mà suýt ngã thôi nhưng cô ta đã làm quá lên, xù lông với bà Tô.

- Phu nhân, để tôi gọi bác sĩ nhé!

Bà Tô không quan tâm đến Cẩn Mai mà dùng khăn sạch đắp lên vết thương của Uyển Đình cầm máu, bà đang bảo vệ cho Uyển Đình khỏi những cặn bã ác ôn ngoài kia, bà không muốn một tâm hồn trong sáng hiền lành như Uyển Đình sẽ bị vấy bẩn. Hơn hết bà coi Uyển Đình giống như người cháu gái đã mất vào hai tháng trước của bà.

- Không cần đâu, cháu ổn.

Uyển Đình nhỏ giọng nói rồi dựa vào ghế đứng dậy, cô thật sự quá yếu đuối đến nỗi bị người khác dày vò mà không dám phản lại, cha mẹ cô khi xưa có lẽ đã quá gò bó cô như một con búp bê trong lồng kính khiến cô chưa bao giờ trải sự đời, khiến cô chưa bao giờ biết được cảm giác bị sỉ nhục là gì, hiểu được cảm giác đau lòng là gì để rồi bây giờ khi bước ra ngoài đời thì cô mới thấy, có nhiều người dối trá và gian xảo hơn là những ngày tháng tiếp xúc với những người chân thật và tốt bụng ở trong lồng kính.

Bà Tô ra lệnh cho người hầu dọn dẹp đồ ăn cùng với đống thủy tinh bị vỡ trên sàn, mặc kệ Cẩn Mai đang cáu điên lên mà lấy hộp y tế băng lại vết thương cho Uyển Đình. Cẩn Mai tức giận cầm lấy điện thoại đi lên phòng, Uyển Đình nhìn theo mà biết rõ cô ta tính làm gì.

- Thưa phu nhân, vết thương sâu quá ạ.

Một người giúp việc tên Tiểu Nhi đứng bên cạnh cô mà lo lắng, bà Tô cũng cau mày nói.

- Thưa phu nhân, hay để tôi gọi bác sĩ tới nhà thì sẽ tốt hơn.

- Không cần đâu, chỉ là vết xước thôi mà.

Uyển Đình nhỏ giọng nói, bà Tô thở dài đành cầm lấy băng trắng tính quấn hết bàn tay của cô nhưng bị cô ngăn lại.

- Bà dùng băng keo cá nhân ấy, lấy băng trắng cháu sợ bị người khác chú ý lắm.

- Nhưng băng keo cá nhân chỉ dành cho vết thương nhỏ thôi.

Tiểu Nhi nhíu mày nói. Bà Tô cũng thêm vào.

- Đúng đấy phu nhân, tôi nghĩ cô nên quấn băng sẽ tốt hơn.

- Bà cứ làm theo ý cháu đi ạ.

Cô nhẹ nhàng nói, sự hiền lành này khiến cho bà Tô càng thêm lo lắng cho cô, Uyển Đình thật sự suy nghĩ rất chu đáo, lỡ như người nhà cô mà thấy được vết thương này thì họ sẽ lo lắng cho mà xem. Nghĩ đến đây bà Tô liền cất đi cuộn băng mà lấy băng keo cá nhân đủ loại to nhỏ ra dán từng miếng vào từng vết thương cho cô.

Uyển Đình vừa nhìn bà Tô làm vừa nói những câu khiến cho Tiểu Nhi cùng bà ấy sững người.

- Với lại bà hãy kêu mọi người trong biệt thự đừng ai gọi cháu là phu nhân ạ.

- Cái này thì không được.

Bà Tô dứt khoát, bà không thể nào để cho Cẩn Mai được thỏa mãn.

- Đúng đấy thưa phu nhân, không thể như vậy được đâu.

Tiểu Nhi nói. Uyển Đình lúc này thở dài.

- Vũ Phong anh ấy sẽ không bao giờ đồng ý với câu phu nhân của mọi người dành cho cháu đâu, vậy nên đừng gọi nữa, mọi người có thể gọi cháu là Đình Đình.

Uyển Đình mỉm cười nói với bà Tôi, rồi lại nhẹ nhàng nhìn sang Tiểu Nhi hỏi.

- Năm nay cô mấy tuổi rồi?

- Hả, đến bây giờ thì em tròn 20 tuổi.

Nghe Tiểu Nhi nói vậy thì Uyển Đình bật cười.

- Vậy là chị lớn hơn em rồi, em năm nay 18 tuổi.

Tiểu Nhi nghe tin này thì bỗng chốc chấn động, bà Tô không nói gì mà tiếp tục dán băng keo cá nhân lên tay cô, chuyện này thì bà đã biết từ lúc cô chưa được gả vào Mặc gia, khi xưa bà vẫn còn nhớ như in một cô bé xinh xắn luôn buộc chiếc nơ màu đỏ trên đầu hay sang đây mà bám dính lấy Vũ Phong không rời.

Bà có ấn tượng rất mạnh vì cô rất ngoan ngoãn và lễ phép, từ đó vì cô hay sang Mặc gia chơi nên bà cũng nhớ từng chút một về cô, bà ấy vẫn còn nhớ cho đến bây giờ. Uyển Đình thích ăn gì hay không thích gì bà đều nhớ rõ.

Hot

Comments

Anonymous

Anonymous

Con Cẩn Mai kia lên lầu mách ông kia cho coi

2025-02-26

0

hnb_dương♡

hnb_dương♡

kết mà Tô r đó nha

2023-07-11

3

Phương Nguyễn

Phương Nguyễn

T móc mắt m ra h

2023-07-07

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1 Cuộc hôn nhân gượng ép.
2 Chương 2 Em xin anh...
3 Chương 3 Đừng hòng nghĩ mình là phu nhân của Mặc gia.
4 Chương 4 Ám ảnh về hai người họ.
5 Chương 5 Cô nghĩ mình xứng sao?
6 Chương 6 Không an phận.
7 Chương 7 Cô gái này hắn chấm rồi.
8 Chương 8 Đó chỉ là người quen.
9 Chương 9 Thật kinh tởm.
10 Chương 10 Bí mật của cô ta.
11 Chương 11 Trèo cao ngã đau.
12 Chương 12 Công việc mới.
13 Chương 13 Tại sao các người lại ghét tôi?
14 Chương 14 Nếu không thích thì ly hôn.
15 Chương 15 Là anh sao?
16 Chương 16 Lục tiên sinh!
17 Chương 17 Vợ hợp pháp.
18 Chương 18 Nhẫn nhịn.
19 Chương 19 Đứa bé.
20 Chương 20 Chỉ thuộc về riêng tôi.
21 Chương 21 Bắt quả tang.
22 Chương 22 Uống một cách đặc biệt.
23 Chương 23 Nụ hôn có vị bia.
24 Chương 24 Cảm giác bất lực.
25 Chương 25 Thân mật.
26 Chương 26 Chẳng lẽ anh yêu tôi?
27 Chương 27 Chúng ta ly hôn.
28 Chương 28 Sợ bị phát hiện.
29 Chương 29 Sinh con.
30 Chương 30 Hợp đồng.
31 Chương 31 Thiên sứ.
32 Chương 32 Buổi đấu giá.
33 Chương 33 Cuộc chiến của hai người đàn ông.
34 Chương 34 Nhường vợ cậu cho tôi.
35 Chương 35 Cô ta sống hay chết tôi đều không quan tâm.
36 Chương 36 Vòng tay của anh.
37 Chương 37 Đồ phiền phức.
38 Chương 38 Sống như người vô hình.
39 Chương 39 Thầy Lục.
40 Chương 40 Bao nuôi.
41 Chương 41 Cô còn yêu tôi không?
42 Chương 42 Tôi muốn cô mang thai con của tôi.
43 Chương 43 Bỏ trốn.
44 Chương 44 Tôi muốn cô quay về.
45 Chương 45 Tôi không sợ anh!
46 Chương 46 Đi săn.
47 Chương 47 Mèo vờn chuột.
48 Chương 48 Giới hạn của Uyển Đình.
49 Chương 49 Tin đồn.
50 Chương 50 Anh sợ em sẽ chết!
51 Chương 51 Tự do.
52 Chương 52 Người đàn ông bí ẩn.
53 Chương 53 Anh đưa em đi viện.
54 Chương 54 Vô tâm.
55 Chương 55 Anh trai và em gái.
56 Chương 56 Khoa sản.
57 Chương 57 Có thai.
58 Chương 58 Xảy thai.
59 Chương 59 Uyển Đình thay đổi.
60 Chương 60 Đánh nhau.
61 Chương 61 Chiêu trò của Uyển Đình.
62 Chương 62 Cách thể hiện tình cảm.
63 Chương 63 Hống hách.
64 Chương 64 Ai mới là kẻ hèn nhát?
65 Chương 65 Vũ Phong bị khinh thường.
66 Chương 66 Quay đầu là bờ.
67 Chương 67 Sự cố chấp của Vũ Phong.
68 Chương 68 Anh ghen sao?
69 Chương 69 Lừa dối bản thân.
70 Chương 70 Tôi sẽ không tha thứ cho anh!
71 Chương 71 Anh thích em.
72 Chương 72 Ý đồ của Cẩn Mai.
73 Chương 73 Ngày tàn.
74 Chương 74 Không cần xin lỗi đâu!
75 Chương 75 Anh vợ.
76 Chương 76 Cô em gái bé nhỏ.
77 Chương 77 Làm cha.
78 Chương 78 Sự thật.
79 Chương 79 Bỏ rơi.
80 Chương 80 Kẻ thù của Uyển Đình.
81 Chương 81 Giành lại vị trí.
82 Chương 82 Nhã Tịnh gian xảo.
83 Chương 83 Bỏ lỡ là một cái tội!
84 Chương 84 Kẻ nào gây ra mọi chuyện?
85 Chương 85 Vũ Phong lo lắng.
86 Chương 86 Làm chồng khó lắm.
87 Chương 87 Làm chồng khó lắm (2)
88 Chương 88 Mỹ Liên trả thù.
89 Chương 89 Thành tâm cầu nguyện.
90 Chương 90 Cặp song sinh.
91 Chương 91 Con tôi không có tội!
92 Chương 92 Hãy quên tôi đi!
93 Chương 93 Hạ Ngưng và Thiên.
94 Chương 94 Nhật ký của cô.
95 Chương 95 Mẹ con đâu?
96 Chương 96 Tìm mẹ.
97 Chương 97 Cuộc hội ngộ bất ngờ.
98 Chương 98 Giành lại Uyển Đình.
99 Chương 99 Buổi hẹn đầu tiên.
100 Chương 100 Nhớ lại ký ức cũ.
101 Chương 101 Tai nạn.
102 Chương 102 Anh đau lắm sao?
103 Chương 103 Ba đừng buồn.
104 Chương 104 Chim cánh cụt Mặc Vũ Phong.
105 Chương 105 Kẻ núp trong bóng tối.
106 Chương 106 Tình thương của Uyển Đình.
107 Chương 107 Kẻ ngoài cuộc.
108 Chương 108 Cấp cứu lúc nửa đêm.
109 Chương 109 Em làm vợ tôi được không?
110 Chương 110 Đột ngột biến mất.
111 Chương 111 Bắt cóc.
112 Chương 112 Em muốn về nhà.
113 Chương 113 Tôi thua cậu lần này.
114 Chương 114 Nhớ về quá khứ.
115 Chương 115 Em có thể hạnh phúc, nhưng xin đừng hạnh phúc hơn.
116 Chương 116 Nhớ lại
117 Chương 117 Vĩnh viễn chia cắt hai người
118 Chương 118 Trả thù
119 Chương 119 Tôi không còn tình cảm với anh ta.
120 Chương 120 Kẻ phản bội
121 Chương 121 Sống hoặc chết
122 Chương 122 Uyển Đình, em thật tàn nhẫn.
123 Chương 123 Tôi ghen tị với cậu.
124 Chương 124 Có phải mẹ tồi tệ lắm không?
125 Chương 125 Nữ nhân xấu xa
126 Chương 126 Gặp anh lần cuối
127 Chương 127 Cảm ơn em nhiều lắm, em yêu! (END)
128 THÔNG BÁO TRUYỆN MỚI
129 Ngoại truyện 1
130 Ngoại truyện 2
131 Ngoại truyện 3
132 Ngoại truyện 4
133 Ngoại truyện 5
134 Ngoại truyện 6
135 Thông Báo Truyện Mới 2
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1 Cuộc hôn nhân gượng ép.
2
Chương 2 Em xin anh...
3
Chương 3 Đừng hòng nghĩ mình là phu nhân của Mặc gia.
4
Chương 4 Ám ảnh về hai người họ.
5
Chương 5 Cô nghĩ mình xứng sao?
6
Chương 6 Không an phận.
7
Chương 7 Cô gái này hắn chấm rồi.
8
Chương 8 Đó chỉ là người quen.
9
Chương 9 Thật kinh tởm.
10
Chương 10 Bí mật của cô ta.
11
Chương 11 Trèo cao ngã đau.
12
Chương 12 Công việc mới.
13
Chương 13 Tại sao các người lại ghét tôi?
14
Chương 14 Nếu không thích thì ly hôn.
15
Chương 15 Là anh sao?
16
Chương 16 Lục tiên sinh!
17
Chương 17 Vợ hợp pháp.
18
Chương 18 Nhẫn nhịn.
19
Chương 19 Đứa bé.
20
Chương 20 Chỉ thuộc về riêng tôi.
21
Chương 21 Bắt quả tang.
22
Chương 22 Uống một cách đặc biệt.
23
Chương 23 Nụ hôn có vị bia.
24
Chương 24 Cảm giác bất lực.
25
Chương 25 Thân mật.
26
Chương 26 Chẳng lẽ anh yêu tôi?
27
Chương 27 Chúng ta ly hôn.
28
Chương 28 Sợ bị phát hiện.
29
Chương 29 Sinh con.
30
Chương 30 Hợp đồng.
31
Chương 31 Thiên sứ.
32
Chương 32 Buổi đấu giá.
33
Chương 33 Cuộc chiến của hai người đàn ông.
34
Chương 34 Nhường vợ cậu cho tôi.
35
Chương 35 Cô ta sống hay chết tôi đều không quan tâm.
36
Chương 36 Vòng tay của anh.
37
Chương 37 Đồ phiền phức.
38
Chương 38 Sống như người vô hình.
39
Chương 39 Thầy Lục.
40
Chương 40 Bao nuôi.
41
Chương 41 Cô còn yêu tôi không?
42
Chương 42 Tôi muốn cô mang thai con của tôi.
43
Chương 43 Bỏ trốn.
44
Chương 44 Tôi muốn cô quay về.
45
Chương 45 Tôi không sợ anh!
46
Chương 46 Đi săn.
47
Chương 47 Mèo vờn chuột.
48
Chương 48 Giới hạn của Uyển Đình.
49
Chương 49 Tin đồn.
50
Chương 50 Anh sợ em sẽ chết!
51
Chương 51 Tự do.
52
Chương 52 Người đàn ông bí ẩn.
53
Chương 53 Anh đưa em đi viện.
54
Chương 54 Vô tâm.
55
Chương 55 Anh trai và em gái.
56
Chương 56 Khoa sản.
57
Chương 57 Có thai.
58
Chương 58 Xảy thai.
59
Chương 59 Uyển Đình thay đổi.
60
Chương 60 Đánh nhau.
61
Chương 61 Chiêu trò của Uyển Đình.
62
Chương 62 Cách thể hiện tình cảm.
63
Chương 63 Hống hách.
64
Chương 64 Ai mới là kẻ hèn nhát?
65
Chương 65 Vũ Phong bị khinh thường.
66
Chương 66 Quay đầu là bờ.
67
Chương 67 Sự cố chấp của Vũ Phong.
68
Chương 68 Anh ghen sao?
69
Chương 69 Lừa dối bản thân.
70
Chương 70 Tôi sẽ không tha thứ cho anh!
71
Chương 71 Anh thích em.
72
Chương 72 Ý đồ của Cẩn Mai.
73
Chương 73 Ngày tàn.
74
Chương 74 Không cần xin lỗi đâu!
75
Chương 75 Anh vợ.
76
Chương 76 Cô em gái bé nhỏ.
77
Chương 77 Làm cha.
78
Chương 78 Sự thật.
79
Chương 79 Bỏ rơi.
80
Chương 80 Kẻ thù của Uyển Đình.
81
Chương 81 Giành lại vị trí.
82
Chương 82 Nhã Tịnh gian xảo.
83
Chương 83 Bỏ lỡ là một cái tội!
84
Chương 84 Kẻ nào gây ra mọi chuyện?
85
Chương 85 Vũ Phong lo lắng.
86
Chương 86 Làm chồng khó lắm.
87
Chương 87 Làm chồng khó lắm (2)
88
Chương 88 Mỹ Liên trả thù.
89
Chương 89 Thành tâm cầu nguyện.
90
Chương 90 Cặp song sinh.
91
Chương 91 Con tôi không có tội!
92
Chương 92 Hãy quên tôi đi!
93
Chương 93 Hạ Ngưng và Thiên.
94
Chương 94 Nhật ký của cô.
95
Chương 95 Mẹ con đâu?
96
Chương 96 Tìm mẹ.
97
Chương 97 Cuộc hội ngộ bất ngờ.
98
Chương 98 Giành lại Uyển Đình.
99
Chương 99 Buổi hẹn đầu tiên.
100
Chương 100 Nhớ lại ký ức cũ.
101
Chương 101 Tai nạn.
102
Chương 102 Anh đau lắm sao?
103
Chương 103 Ba đừng buồn.
104
Chương 104 Chim cánh cụt Mặc Vũ Phong.
105
Chương 105 Kẻ núp trong bóng tối.
106
Chương 106 Tình thương của Uyển Đình.
107
Chương 107 Kẻ ngoài cuộc.
108
Chương 108 Cấp cứu lúc nửa đêm.
109
Chương 109 Em làm vợ tôi được không?
110
Chương 110 Đột ngột biến mất.
111
Chương 111 Bắt cóc.
112
Chương 112 Em muốn về nhà.
113
Chương 113 Tôi thua cậu lần này.
114
Chương 114 Nhớ về quá khứ.
115
Chương 115 Em có thể hạnh phúc, nhưng xin đừng hạnh phúc hơn.
116
Chương 116 Nhớ lại
117
Chương 117 Vĩnh viễn chia cắt hai người
118
Chương 118 Trả thù
119
Chương 119 Tôi không còn tình cảm với anh ta.
120
Chương 120 Kẻ phản bội
121
Chương 121 Sống hoặc chết
122
Chương 122 Uyển Đình, em thật tàn nhẫn.
123
Chương 123 Tôi ghen tị với cậu.
124
Chương 124 Có phải mẹ tồi tệ lắm không?
125
Chương 125 Nữ nhân xấu xa
126
Chương 126 Gặp anh lần cuối
127
Chương 127 Cảm ơn em nhiều lắm, em yêu! (END)
128
THÔNG BÁO TRUYỆN MỚI
129
Ngoại truyện 1
130
Ngoại truyện 2
131
Ngoại truyện 3
132
Ngoại truyện 4
133
Ngoại truyện 5
134
Ngoại truyện 6
135
Thông Báo Truyện Mới 2

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play