Chương 3: Đông gia ép buộc, sự tin tưởng từ đâu mà có?

Đông Vũ Vy bị nhốt lại Đông gia, muốn trốn cũng không trốn được. Hậm hực đập nát cả sảnh lớn quay người đi lên phòng.

Căn phòng sau bao năm rời khỏi vẫn như cũ, được dọn dẹp sạch sẽ. Đông Vũ Vy càng nghĩ lại càng tức, cô muốn trở về lấy tro cốt của mẹ nhưng lại bị ông ta cắn ngược lại. Đúng là tự mình đưa đến tận cửa.

Tập đoàn Kiêu Sa

Công ty giờ chỉ còn vẻ bề ngoài trang trọng, bên trong đã sớm có vấn đề, bị Đông thị thừa cơ Cố thị sảy ra chuyện nội bộ, đã cắn xé từng chút một. Chỉ cần một cú đẩy thì Đông thị sẽ sụp đổ.

Nhưng con cáo già Đông Bách không làm thế. Hắn muốn thu phục lòng tự tôn của Cố Sâm Ân, muốn anh quỳ xuống cầu xin hắn.

Đông Bách cùng Cố Sâm Ân mặt đối mặt, căn phòng trở nên căng thẳng, anh gấp cuốn tài liệu trên tay, thanh âm trầm thấp vang lên.

"Kết hôn? Ông vì đứa con gái độc thân lâu năm của mình cũng không màng đến một người sắp trở thành tên phế vật nay đây mai đó mà gả con gái cho, hay ông còn có mưu đồ khác?" Đông thị có một cô tiểu thư bệnh tật liên miên lại yếu đuối, ai lại muốn có người như vậy bám víu lấy mình. Vả lại, anh cũng không định kết hôn thêm một lần nào nữa.

"Không kết hôn, tức là cậu chấp nhận công ty bị phá sản, bị bán đi mặc cho kẻ khác muốn làm gì thì làm? Hơn nữa, tôi còn biết, biển tên Kiêu Sa chính là do vợ cũ anh đề lên, không lẽ anh muốn biển báo đó bị gỡ xuống?"

Ly trà trên tay ông đã nguội, muốn thuyết phục anh kết hôn đúng thật không dễ, còn là một kẻ cứng đầu cứng cổ. Buông ly trà xuống, ông nhìn chằm chằm anh.

"Chấp nhận kết hôn, tôi sẽ giúp cậu đứng lên lại ở trên cao, cuộc sống nay đây mai đó sẽ không bao giờ xảy ra."

Bàn tay anh đã cuộn thành nắm đấm, mọi sự nông nổi đều tụ lại một chỗ, anh sợ nếu bản thân sơ ý một chút người trước mặt sẽ bị anh đánh chết mất.

Cáo già trước mặt dễ gì đưa ra một món đồ béo bở như vậy trừ phi có thuốc độc. Anh lãnh đạm.

"Hiếm khi Đông tổng có lòng như vậy, từ chối thì thật có lỗi, nhưng tôi là một người rất thích làm phật lòng người khác, cho nên là, sẽ không có chuyện kết hôn gì cả, ngày nào tôi còn sống, Kiêu Sa vẫn ở đây."

"Cậu, cứ chờ Kiêu Sa sụp đổ đi, đến lúc đó đừng hòng van nài tôi đến giúp đỡ."

Sự kiêu căng ngạo mạn của anh suýt chút nữa làm Đông Bách tức chết, khuôn mặt đỏ như trái cà chua, mang theo sự không phục rời đi, tên nhóc con cứng đầu đấy thật muốn đánh cho tỉnh.

Cố Sâm Ân thở phào, rốt cuộc cũng không cần giả vờ nữa, An Đậu thư ký bên cạnh anh thấy anh như vậy không khỏi xót xa, Cố tổng ba năm nay đã cố gắng hết sức để giữ lấy công ty, cố gắng không làm cho bản thân suy sụp vì người vợ đã khuất.

Nhưng anh nghĩ nát óc cũng không suy nghĩ ra, vì cớ gì công ty lại càng xuống dốc trầm trọng khiến Cố tổng cũng nhợt nhạt theo.

Tựa lưng lên ghế, Cố Sâm Ân nhớ cô con gái nhỏ của mình, liền rời công ty trở về Cố gia.

Vừa bước vào nhà, người chưa thấy anh đã nghe thấy tiếng nói trong trẻo vang lên.

"Bố Ân về, Bố Ân trở về rồi."

Là Cố An Tương, con gái nhỏ của anh. Cố An Tương từ ngoài vườn chạy đến chui thẳng vào lòng ngực anh, khiến anh không chút phòng bị chân lùi vài ba bước.

Nhấc bổng con gái lên, anh ôn nhu hỏi han.

"Bố về rồi, Bánh Mì ở nhà với bà nội ông nội có ngoan không?"

"Con rất ngoan, con còn cùng ông bà nội trồng cây nữa, bà nội bảo con rất giỏi, khen con sau này rất khéo tay." Cố An Tương tròn xoe đôi mắt, mỗi câu nói lại cười tít mắt.

Nhìn bàn tay đầy đất bẩn của cô con gái nhỏ bám víu vào áo anh, anh không cau có, đôi mắt chỉ toàn sự cưng nựng.

"Bố Ân rất bận phải không, con đã lâu lắm không thấy bố trở về thăm con."

Bỗng nhiên Cố An Tương ôm cổ anh, nghẹn ngào, cô bé lại bắt đầu nũng nịu rồi.

"Bố xin lỗi, bố sẽ cố gắng hết sức sắp xếp lại công việc rồi dẫn Bánh Mì đi chơi được không?" Vỗ lưng con gái an ủi, anh lơ đi con gái cũng lâu rồi, phải có một ngày dành cho nó chứ.

Được bố chấp thuận, Cố An Tương ôm chặt anh vui mừng khôn xiết.

"Được ạ."

Lúc này, bố anh và mẹ anh cũng chật vật từ ngoài vườn đi vào. Nuôi dạy con nhỏ thật khó, họ đã một bó tuổi cũng không thể nào chạy nhảy với Cố An Tương.

Sau bữa trưa, Cố Tiêu Nam kêu anh lên thư phòng nói chuyện.

Tập đoàn Kiêu Sa xảy ra vài chuyện, ông tất nhiên biết, nhìn người con trai phờ phạc trước mặt, ông khẽ khàng.

"Hay là con kêu Bạc Phi trở về giúp đỡ, như vậy mới vơi bớt được phần nào, nhìn xem con đã như vậy rồi còn muốn giữ thể diện gì nữa."

Cố Sâm Ân đôi mắt híp lại, nếu phương án một là kêu gọi Cố Bạc Phi thì anh sẽ chọn phương án hai dù cho nó là gì đi nữa.

"Không phải con muốn giữ thể diện, nhưng mà anh con, anh ấy không hề muốn trở về, Cố Bạc Phi dù cho cúng anh ấy làm thần anh ấy cũng không màng đến Cố Thị."

"Vậy bây giờ thì sao, không lẽ để yên cho người khác dòm ngó."

"Bố à, không sao đâu, con tự biết nên làm gì, sẽ không có chuyện Kiêu Sa bị bán đâu."

"Hơn nữa, chuyện cháu dâu mất đã khiến ông nội con phải ở trên chùa tịnh dưỡng, bây giờ sắp trở về, nếu như ông biết chuyện lại đổ bệnh thì làm sao!" Cố Tiêu Nam cãi lại.

Cố Sâm Ân bất lực, như thế nào cũng không được. Anh trở về phòng, mọi sự nặng nề đều đè lên vai, nếu bây giờ anh gặp được Từ Lan Ly dù chỉ một chút thôi, anh cũng sẽ tiếp thêm được sức mạnh để chống lại với sự khắc nghiệt của cuộc sống.

Đông gia.

Đông Vũ Vy ở trong phòng, cơn giận cũng chưa nguôi, Đông Bách bước vào phòng suýt chút nữa bị ăn bạt tai của con gái, nhưng Đông Vũ Vy kịp thời rút tay lại cô còn tưởng là lũ vệ sĩ kia tới làm phiền.

"Sao lại vào đây nữa, tôi đã bảo là không muốn nhìn cái bản mặt ông rồi cơ mà."

"Không muốn nhìn cũng phải nhìn, nghe đây, có một việc con phải làm cho ta, không làm thì bình tro cốt của mẹ con coi như bị vứt đi." Đông Bách nở một nụ cười nham hiểm, thứ uy hiếp được Đông Vũ Vy chỉ có thể là mẹ nó.

"Nói."

"Ngày mai, ta sẽ đưa con đến gặp Cố tổng Cố Sâm Ân, đến lúc đó, hãy nhẹ nhàng thuyết phục để cậu ta chấp nhận cuộc hôn nhân."

"Anh ta cũng không muốn kết hôn?" Đông Vũ Vy bất ngờ.

"Phí lời, ta tới đây chỉ để giao nhiệm vụ, con có nhiệm vụ phải hoàn thành."

Đã biến thành con cờ rồi thì thôi chứ, giờ lại bắt đi làm nhiệm vụ nữa hả.

"Ông bảo tôi hoàn thành thì tôi bắt buộc phải hoàn thành sao, không làm, cho dù ông có doạ nạt ném bình tro của mẹ thì tôi cũng không làm." Cô cau có.

"Vậy được, người đâu, lấy bình tro của phu nhân ra ném xuống biển."Ông thản nhiên ra lệnh, đến lúc thấy tên vệ sĩ kia thật sự đi xuống lầu, cô vội vã thét lên.

"Khoan, con mẹ nó ông làm thật?"

"Đừng quên ta là bố con, suy nghĩ của con ta đều rõ trên từng ly từng tí." Con nhóc muốn lấy bình tro đâu phải dễ dàng, hắn đã cho người gác sáng tối, xem cô như thế nào lấy được.

Sáng hôm sau, đúng như lời ông ta nói, mang cô đến Tập đoàn Kiêu Sa.

Đứng trước cửa công ty, cô nhìn lên tên công ty, suýt nữa thì bật cười.

Ai lại đặt cái tên Kiêu Sa quê mùa như vậy, gu chắc hẳn rất nhạt nhẽo. Lúc này, một đoạn kí ức bỗng nhiên chạy qua não bộ, mọi thứ mờ ảo, một cô gái đứng trước cửa công ty nằng nặc đòi gỡ biển tên xuống, thay vào đó là biển hiệu Kiêu Sa này, đến lúc vừa ý cô gái kia mới rời đi.

Đông Vũ Vy loạng choạng suýt thì ngã, cái quái gì vừa xảy ra vậy. Đoạn kí ức đó là sao, nó lại khiến cô khó chịu tột cùng, Ô Lang, một vệ sĩ bên cạnh đỡ lấy cô, hỏi han.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Có cái gì đâu mà sao với trăng, tôi không sao." Cố gắng giữ bình tĩnh, Đông Vũ Vy đứng thẳng, tránh khỏi sự tiếp xúc của Ô Lang.

Bước vào cửa lớn, nữ tiếp tân chào hỏi cô.

"Tiểu thư, cô tìm ai?"

"Cố Sâm Ân."

"Dạ, cho hỏi tiểu thư đã đặt lịch trước chưa?"

"Đặt lịch? Tôi nằm trên giường của anh ta có cần đặt lịch mà thông báo với cô không?"

Nghĩ mình đã quá lố khiến cho cô tiếp tân kia há hốc mồm, cô hắng giọng ậm ừ.

"Không có."

Không đợi nữ tiếp tân kia kịp phản ứng, Đông Vũ Vy đã đi lên tầng tìm kiếm.

Đông Vũ Vy cũng thầm thán phục bản thân,như một thói quen ,tên tổng tài đó ở lầu nào cô lại biết một cách kì lạ.

Bước vào phòng, liền mặt đối mặt với anh.

"Kết hôn đi."

Cố Sâm Ân cau mày, người này từ đâu đến bỗng nhiên xuất hiện đòi kết hôn với anh vậy. Tiếp tân tầng dưới cũng hối hả chạy lên thanh minh.

"Cố Tổng, tôi không kịp ngăn lại cô ấy."

Cố Sâm Ân phẩy tay ý bảo cô ta rời đi, người trước mặt anh, tóc xanh tóc vàng, trên người vài chỗ có hình xăm khó coi, lại nói, trang phục tùy ý.Dáng vẻ của người con gái trước mặt làm anh liên tưởng đến người vợ quá cố, cô ấy lúc trước cũng thích những thứ nổi bật như vậy.

"Cô là?"

"Tôi là Đông Vũ Vy, con gái của Đông Bách."

"Có chuyện gì?"Nghe tới Đông gia, cảm xúc của anh liền tụt dốc không phanh, vốn dĩ ban đầu công việc đã làm anh đau đầu nay lại có một vấn đề lớn tìm tới.

"Tôi muốn kết hôn."

"Lí do?" Anh nhìn cô chằm chằm, hàng lông mày kiếm đậm màu cau lại khó coi.

"Vì anh cũng không thích cuộc hôn nhân thương mại này, tôi cũng vậy."Ngồi trên chiếc ghế xoay, Đông Vũ Vy thản nhiên đáp.

"Chỉ vậy, nếu hai bên không lưỡng tình tương duyệt cớ sao còn ép buộc lẫn nhau, thưa Đông tiểu thư?"

"Còn nữa, tôi có cách giúp anh giữ lại công ty."

"Tôi không dựa vào phụ nữ, càng không dựa vào Đông gia, hơn nữa, Đông Bách là cáo già, cô hẳn là cáo con, tại sao tôi phải nghe cô?" Cố Sâm Ân lật tài liệu, không nhìn cô nữa. Người trước người sau đến đều một câu nói giúp, câu sau lại thay nhau nói bán.

"Anh không cần nhưng công ty anh cần, công ty của vợ cũ anh để lại, lẽ nào anh cam lòng để nó rơi vào tay người khác?" Lấy tài liệu của anh, quăng đi nơi khác.

"Đó là chuyện của tôi." Cố Sâm Ân lấy tập tài liệu khác trên bàn.

"Chuyện của anh nhưng tôi muốn quản, anh không muốn kết hôn cũng phải muốn, có được mối quan hệ hôn nhân, tôi mới thoát được Đông gia, giúp anh thoát khỏi móng vuốt của Đông Bách, hai bên đều có lợi."

"Dựa vào cái gì?" Dựa vào cái gì bắt anh tin tưởng cô.

"Vì Đông Bách ép chết mẹ tôi, và tôi muốn ông ta trên đường xuống địa ngục cũng phải nếm trải mùi vị đau khổ." Đôi mắt phượng chắc nịch, mọi sự hận thù trong mắt cô dường như anh đều có thể thấy rõ được.

Nếu như vậy, ít phần thì cô rất căm thù người bố kia.

Được, anh tạm tin cô gái trước mặt, nếu như cô ta có nửa lời dối trá, anh cũng không để cô toàn thây.

Cố Sâm Ân làm việc trước sau đều tính kĩ, nếu như anh hợp tác với Đông Vũ Vy hay với ai khác lợi ích đều nâng lên hàng đầu, trước giờ chưa từng sợ hãi bất kì ai, cũng không cúi đầu trước người nào, nếu Đông Vũ Vy có nửa phần dối trá, anh sẽ giết cô.

Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play