Lâm Kiều Thanh nhìn về em gái mình. '' Không được nói cho em ấy biết. ''
Cô gật gật đầu '' Đó là đương nhiên ''
Điện thoại đối với cậu chỉ đơn giản là nghe và gọi mà thôi cậu không hay lên xem tin tức.
Không cho cậu biết về những tin tức trên mạng là không khó những nó đã được lan truyền khắp nơi dù có đã kịp thời chặn lại nhưng số người đã biết được tin này không phải ít.
Cô mang thức ăn của lên cho cậu gõ cửa.
'' Tiểu Vũ em tỉnh chưa chị vào được không? ''
'' Vâng chị vào đi ạ. '' Giọng nói của cậu từ trong vọng ra.
Cô mở cửa bước vào thấy cậu đang thay đồ.
'' Em đi học sao ''
Cậu chỉnh chỉnh cái áo nhìn mình trong gương. Ổn rồi.
'' Ừm hôm nay có tiết quan trọng. Em không thể bỏ lỡ được.''
Cô nhìn nhìn cậu nói. '' Hôm qua trông em rất mệt có thể xin nghỉ ngơi một ngày không?! ''
Cậu nhận khay đồ ăn từ cô từ từ tốn tốn ăn hết phần ăn sáng.
'' Không đâu em đã khỏe rất nhiều. Em muốn đến trường. ''
Nhìn cậu như vậy cô muốn nói gì lại thôi nhưng nói nhiều quá sẽ không hay cậu sẽ nghi ngờ.
Cậu đi đến trường Đại học y dược loại xuất sắc của cả nước. Ước mơ của cậu là một bác sĩ đại tài .
Cậu bước vào trường đã có những ánh mắt không hề thiện ý nhìn vào cậu. Ai nấy cũng nhìn cậu bằng ánh mắt chán ghét có khi là ghê gớm. Ghê gớm? Cậu đã làm gì sao?!
Khi cậu rời đi mọi người chùm lại bàn tán.
'' Này là cậu ta đó! ''
'' Nghe nói cậu ta là trò cưng của các thầy cô. Thật là mất mặt thầy cô mà!! ''
'' Không ngờ cậu ta là người như vậy quyến rũ anh trai rồi con chưa thỏa mãn còn muốn thêm trai nữa. ''
'' Chậc chậc trông thế đẹp thế kia mà lại...Chậc! ''
Cậu bước vào lớp học ngồi xuống. Các bạn học đều cách xa cậu ra chỉ chỏ bàn tán. Ngay đến cả giáo viên thái độ đối với cậu cũng khác thường ngày. Cậu tự hỏi có chuyện gì đã sảy ra sao.
Kết thúc tiết học trong không khí ngột ngạt cậu quy về ký túc xá. Ký túc xá cậu ở là do Kiều Phụng đích thân tìm cho tiện nghi đầy đủ không thể chê vào đâu được. Hơn nữa ở cùng cậu còn có ba người khác họ học ba lĩnh vực khác nhau.
Cậu mở cửa bước vào vui cười nói.
'' Hôm nay các cậu muốn ăn gì mình làm?! ''
Một trong số họ chán ghét nhìn cậu.
'' Không cần đâu chúng tôi không cần. ''
Cậu ngờ nghệch nhìn cậu ta.
'' Tiểu Khán cậu sao vậy?! ''
Người được gọi là tiểu Khán khó chụi khi nghe cậu nói như vậy.
'' Đừng gọi tôi như vậy nghe thật là ghê tởm!! ''
Cậu không hiểu gì cả '' Cậu đang nói gì vậy? Không phải mình vẫn luôn gọi cậu như vậy sao? Các cậu đang chơi trò gì à? ''
Thấy bộ mặt ngây thơ này của cậu hai người còn lại trong phòng cũng không thể chụi nỗi nữa lớn tiếng.
Hoàng Vu Ân nhìn cậu nói.
'' Cậu không biết gì hay là giả vờ?!!. Tôi thật không ngờ trong hai năm qua tôi đã sống với một người như cậu vậy. ''
Hoàng Vu Ân đưa điện thoại giơ ra trước mặt cậu. '' Này cậu xem đi những việc xấu cậu làm đã bị đăng lên mạng rồi này! ''
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại như không thể tin vào mắt mình thì ra là như vậy. Tất cả câu hỏi trong lòng cậu đều đã có đáp án. Cậu ngước nhìn ba người bạn của mình.
'' Các cậu tin đó là sự thật sao?!! ''
Tiêu Khán lên tiếng '' Đã như thế này cậu còn nói chúng tôi không tin!. Lẽ nào những người đã đăng bức ảnh này lên để hại cậu sao hả?! Không có lửa làm sao có khói!! ''
'' Cậu cút ra khỏi đây đi đừng làm ô uế nơi này!! '' Người cuối cùng trong phòng lên tiếng. Tuấn Gia Kiệt.
Cậu như không thể tin vào tai mình không thể tin vào mắt mình được nữa. Những người cậu xem là bạn lại không tin mình. Thầy cô mình kính trọng không tin mình ngay đến cả hắn cũng vì vào bức hình đã buộc tội cậu.
'' Ngày mai mình sẽ dọn đi. ''
'' Không bây giờ cậu phải dọn đi ngay. Chúng tôi không muốn nhìn thấy cậu thêm một chút nào nữa! '' Tiêu Khán cay nghiệt lên tiếng.
'' Được mình dọn. '' Cậu đi vào phòng mình dọn đi tất cả đồ đạc của mình vào hai chiếc va li không để lại một món đồ nào cả.
Cậu xách hai cái va li lớn rời khỏi khu ký túc xá.
Hoàng Vu Ân nhìn cậu đã dọn đi thì thoải mái hẳn. '' Cuối cùng cũng rời đi không khí trong lành hẳn lên. ''
Hai người kia tiếp tục công việc của mình không nói gì cả.
Mấy ngày sau cậu xin nghỉ học. Giáo viên của cậu cũng không hỏi gì đồng ý ngay. Họ chỉ cho rằng cậu là xấu hổ không muốn giám nhìn người nữa.
Cậu xin nghỉ vì mấy ngày nay sức khỏe cậu không được tốt. Ăn gì cũng nôn ra đôi khi còn ho ra máu nữa và thường xuyên chảy máu cam nữa. Cậu muốn đi bệnh viện khám thử.
Lâm Kiều Thanh nhìn sức khỏe của cậu ngày càng không tốt thì càng lo lắng. Vì chuyện đó mà tinh thần cậu đã suy sụp bị tổn thương rất là lớn. Cả người gầy gò đi hẳn.
'' Anh đi cùng em tới bệnh viện. ''
'' Dạ. '' cậu đáp một tiếng.
Nhìn giấy khám bệnh trên tay tay cậu run rẩy. Lâm Kiều Thanh thấy vậy thì nhanh chóng lấy tờ giấy lại xem.
Cậu giật mình khi anh làm vậy muốn cướp lại '' Anh trả cho em! ''
Updated 100 Episodes
Comments
Ánh Tuyết
thương con tui quá đi
2023-02-18
0
Kha Thị Kim Giang
tội
2022-04-30
1