Lạc Hy đi tới ôm lấy một bên cánh tay của Doãn Ngạo, đôi mắt sau lớp mặt nạ long lanh sáng ngời.
"Cô là ai?" Triệu Y Y cau mày, ngạc nhiên thốt lên.
Lạc Hy không trả lời, giơ một chân ra đá cô ta đi, chỉ thấy cô ra kêu lên một tiếng, xuýt xoa ôm lấy mông của mình.
"Lộ hàng rồi kìa."
Cô ta nghe thấy giọng châm biếm của cô, xấu hổ vội vàng kéo váy che đi.
Doãn Ngạo không biết cô gái này chui ở đâu ra, anh khó chịu muốn rút tay ra khỏi, lập tức bị cô ôm chặt lấy.
"Bình tĩnh đi, không phải anh muốn đuổi cô ta đi sao?"
Giọng nói của Lạc Hy vang lên vừa đủ để bọn họ nghe thấy, trong hơi thở của cô còn thoang thoảng mùi rượu vang.
Doãn Ngạo đưa mắt nhìn cô, chỉ thấy hàng mi dài cong cong khẽ chớp. Thấy anh im lặng, cô đã nghĩ anh ngầm đồng ý, Lạc Hy bèn tựa đầu vào vai anh đầy thân mật, Triệu Y Y thấy thế tức tối lên giọng hỏi:
"Cô là ai?"
Lạc Hy cất tiếng trong trẻo như chuông ngân:
"Tôi mới là người phải hỏi cô câu đó đấy, cô là ai mà dám bám lấy Ngạo của tôi? Hả?"
"Ngạo của cô?!" Cô ta nhếch môi cười khẩy.
"Đúng vậy."
"Đừng có thấy sang bắt quàng làm họ, Ngạo không bao giờ quen cái loại con gái như cô cả! Vịt bầu mà tưởng mình là thiên nga!" Cô ta chỉ thẳng vào mặt cô, mắng.
Lạc Hy không tức giận mà bình thản đáp lại:
"Tôi là vịt bầu chẳng lẽ cô lại là thiên nga? Nói về người thấy sang bắt quàng làm họ thì phải là cô mới đúng, nếu tin đồn nữ ca sĩ Triệu Y Y ở đây quyến rũ đàn ông bị lan truyền ra ngoài thì liệu cô sẽ như thế nào nhỉ?"
"Cô dám uy hiếp tôi?!" Triệu Y Y tức đến run người.
Lạc Hy cười vô cùng ngọt ngào: "Chỉ e đúng là tôi đang uy hiếp cô đấy!"
Triệu Y Y thấy cảnh Lạc Hy thân mật với Doãn Ngạo, vừa tức giận vừa đố kỵ, như phát điên muốn lao tới lột mặt nạ của cô ra.
"Con điếm này! Dám câu dẫn Ngạo à?!"
Doãn Ngạo yên lặng nãy giờ mới lên tiếng, đồng thời giơ tay đẩy Triệu Y Y ra, một tay ôm eo Lạc Hy vào người bảo vệ.
"Đủ rồi! Triệu Y Y, biến đi."
"Ngạo… anh bảo vệ cho con tiện nhân này à?" Triệu Y Y sững sờ, bị đẩy ra lảo đảo suýt ngã.
Giọng nói Doãn Ngạo lạnh như băng:
"Cô còn dám nói một câu nào sỉ nhục cô ấy nữa thì đừng có trách tôi."
Triệu Y Y sợ hãi bởi ánh mắt uy hiếp đó của anh, nhưng cô ta không cam tâm rời đi. Xem ra cô ta như thế vẫn chưa đủ để cô ta rời đi, Lạc Hy lúc này đột nhiên kéo cà vạt của anh xuống, vòng tay qua cổ Doãn Ngạo, bất ngờ hôn lên đôi môi anh.
Hành động của cô khiến Doãn Ngạo đờ người, không phản ứng kịp. Triệu Y Y sửng sốt há hốc mồm, sau đó ôm mặt khóc tức tưởi chạy đi, Lạc Hy thầm khinh bỉ, đúng là sức chịu đựng kém quá. Đôi môi của cô vô cùng mềm mại ngọt ngào, còn thêm hương rượu vang quyến rũ, anh sửng sốt kéo lý trí trở về, đẩy cô ra.
Ánh mắt Doãn Ngạo nhìn cô hung hăng như muốn giết người, Lạc Hy cười gượng gạo, chẳng lẽ chỉ vì một nụ hôn mà anh ta tức giận tới vậy hay sao?
Doãn Ngạo không nói không rằng xoay người định đi. Lạc Hy nhanh chóng nâng váy đuổi theo, níu lấy cánh tay anh, cất giọng hờn dỗi trách móc:
"Anh đi đâu vậy? Không được đi, đây là nụ hôn đầu của tôi đấy!"
Tiếng dây thần kinh kiên nhẫn của anh bỗng đứt phựt, Doãn Ngạo đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, lạnh lùng lên tiếng:
"Là do cô tự hôn tôi. Tôi không ép cô, tôi còn chưa hỏi tội cô đâu."
"Không phải vì cứu anh nên tôi mới phải xài chiêu đó à? Tôi không biết, hôm nay anh không bồi thường thì đừng hòng thoát." Lạc Hy cố chấp nói.
Gương mặt anh trở nên khó coi, vẻ mặt tối sầm. Cái lý lẽ ngang ngược gì vậy? Doãn Ngạo bấy giờ mới nhìn cô từ trên xuống dưới, Lạc Hy cảm thấy hơi lạ, anh bất chợt xoay người, đè nghiến cô lên tường.
"Nói. Có phải cô muốn tiếp cận tôi hay không?"
Hơi thở anh lướt trên môi cô, thân thể cao lớn tỏa ra một khí thế nguy hiểm cùng quyến rũ.
Lạc Hy bị cánh tay anh khóa chặt, không thoát ra được, thầm nghĩ người đàn ông này trở mặt cũng nhanh quá, cô sững sờ vài giây, sau đó nhanh chóng cười nói:
"Đúng thì sao mà không đúng thì sao?"
Khóe môi anh khẽ cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp, nhưng ánh mắt lại vô cùng âm u lạnh lẽo.
"Vậy cô chỉ cần nói một tiếng, cần gì phải tốn công phí sức thế?" Giọng anh xen lẫn châm biếm cùng khinh bỉ rõ ràng.
Mấy câu như thế căn bản chẳng đủ để cô lung lay. Từ khi quyết định đi con đường này, Lạc Hy chẳng còn sợ gì cả.
Lạc Hy cong môi cười ngọt ngào, cô chợt vòng tay qua cổ anh, áp sát cơ thể mềm mại trắng trẻo vào người anh, hai gò bồng đảo căng tròn cọ cọ vào lồng ngực tráng kiện ám muội, đôi môi căng mọng chỉ cách môi anh có vài centimet.
"Vậy nếu tôi nói tôi muốn quyến rũ anh thì anh có chấp nhận không?" Lạc Hy thổi một cái vào vành tai anh.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt cô long lanh từng đợt sóng sánh như sóng biển. Cơ thể cô tỏa ra mùi hương thơm ngát ngọt ngào, mái tóc màu đỏ rực như nữ thần, vài sợi vương trên áo anh.
Doãn Ngạo đột ngột giật phăng mặt nạ trên mặt cô, cả khuôn mặt Lạc Hy liền lộ ra, vẻ đẹp vô cùng thanh tú tinh xảo.
"Cô đúng là loại phụ nữ tâm cơ, cô cũng giống Triệu Y Y mà thôi, chỉ muốn trèo lên giường tôi." Anh cất giọng bỡn cợt.
Anh bỗng giơ tay bóp lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, Lạc Hy nén đau, nở nụ cười tươi, đáp lại:
"Chỉ trách anh quá mức hấp dẫn thôi, hơn nữa không thử thì làm sao biết được, biết đâu tôi sẽ làm anh hài lòng, đúng không? Ngạo?"
Lạc Hy gọi tên anh, thanh âm trong trẻo nũng nịu.
Người phụ nữ này...Bị sỉ nhục như thế mà còn không biết xấu hổ, còn thừa nhận muốn quyến rũ anh. Có điều đôi mắt của Lạc Hy ánh lên sự kiêu hãnh tự tin, cảm giác đầu tiên của anh về cô giống như là một con ngựa bất kham, đã trở nên vô tình kích thích anh.
"Được rồi, tôi sẽ cho cô toại nguyện." Anh cười khẩy.
Doãn Ngạo lúc này trở nên khác hẳn dáng vẻ lạnh lùng lúc nãy, anh vác cô lên vai, đạp tung cửa phòng rồi ném mạnh cô xuống giường, tàn bạo xé rách chiếc váy dạ hội trên người cô xuống, không kịp để cô phản ứng đã ở trên đôi môi ngọt ngào vô cùng cuồng dã mà mút lấy nó..
Lạc Hy ngoài mặt mỉm cười đón nhận nhưng trong lòng đột nhiên hồi hộp sợ hãi. Cô nhanh chóng xua tan cảm giác đó đi, ngón tay cởi từng khuy áo anh, thân hình săn chắc hoàn hảo liền lộ ra, đường cong với thắt lưng thể hiện tỷ lệ cơ thể vô cùng hoàn mỹ,dưới ánh đèn vàng êm dịu, vô cùng hấp dẫn.
Lạc Hy âm thầm nuốt nước bọt một cái, phải cảm thán rằng vẻ đẹp của người đàn ông trước mắt rất nguy hiểm, vô tình hành động đó đã lọt vào mắt anh. Doãn Ngạo nở nụ cười tà mị, bàn tay bắt đầu vuốt ve khám phá khắp cơ thể cô.
Làn da cô vô cùng trắng và mềm, vậy nhưng lòng bàn tay lại hơi thô ráp, gương mặt cô đã phiếm hồng, khẽ cụp mắt xuống, hàng mi dài che lấp mất đôi đồng tử xinh đẹp còn hơi run rẩy. Doãn Ngạo lại ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
"Đã đến đây rồi bây giờ còn xấu hổ?" Chất giọng trầm mê của một người đàn ông xa lạ lại khiến lý trí cô khe khẽ run lên.
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm mê hoặc hút hồn, thấp thoáng toát lên sự châm biếm, đôi môi cong nhẹ, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm, cùng với vẻ đẹp nam tính khó có thể kháng cự.
Lạc Hy thấy nhịp tim trong lồng ngực đập nhanh dần. Người đàn ông này quả thực rất đẹp trai, lông mày lưỡi mác, đôi mắt đen sâu hút, sống mũi cao thẳng tắp, ngũ quan lạnh lùng mang vẻ đẹp tà mị, ánh mắt phảng phất một ma lực khiến người khác phải hồn xiêu phách lạc.
Doãn Ngạo cũng đang ngắm nghía cô, thân hình cô vô cùng đẹp, ít nhất phải cao một mét bảy mươi, eo thon chân dài, ngực to hông nở, gương mặt thanh tú, ở trong ngành giải trí anh nhìn thấy có không ít các cô gái xinh đẹp, nhưng cô là người đầu tiên hợp mắt anh.
Lạc Hy thầm quan sát vẻ mặt anh, cô đột nhiên lật người ngồi lên người anh, bàn tay khẽ mơn trớn cơ ngực săn chắc, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười khiêu gợi, cố tình kích thích anh.
"Ngạo, anh có hài lòng không?" Cô cắn nhẹ vào vành tai anh, gọi anh bằng tên thân mật.
"Cô chỉ làm được có thế thôi à?" Doãn Ngạo giơ tay lên chạm vào ngực cô khẽ khàng xoa nắn, người cô bất chợt hơi run lên...
Lạc Hy đáp lại anh bằng một nụ hôn dài, cô cắn nhẹ lên viền môi anh, cong môi nói:
"Tất nhiên là không chỉ có thế..."
Dứt lời, cô liền cởi thắt lưng của anh ra, học cách của các cô gái khác ngồi trên người anh đong đưa khiêu gợi. Gương mặt cô xinh đẹp tựa nữ thần, hai gò má đỏ ửng, hai bầu ngực căng tròn khiêu gợi nhẹ lay trước mắt anh, ánh mắt cô long lanh sáng ngời như sao, khuôn mặt xinh đẹp e lệ lại dần đỏ xấu hổ. Dưới ánh đèn vàng, dáng vẻ tràn đầy quyến rũ đến lay động lòng người.
Doãn Ngạo quả nhiên bị kích thích, dần dần phản ứng, nhưng Lạc Hy đột ngột dừng lại, anh nâng mắt nhìn cô, vẻ khó chịu ngập tràn trong đôi mắt anh. Lạc Hy cứng đầu ngồi im, anh nháy mắt lật người đè cô xuống giường, lấy lại thế chủ động của một người đàn ông, lột bỏ lớp bảo vệ cuối cùng của cô, hung bạo xâm nhập chiếm hữu...
"A!"
Sự đột ngột của anh khiến Lạc Hy cau mày kêu lên một tiếng vì đau đớn, anh càng không ngờ bên trong cô lại nhỏ thế, nhất thời hít sâu một hơi, gắng gượng chậm rãi len vào, một dòng máu đỏ rỉ ra. Doãn Ngạo ngạc nhiên, đây là lần đầu của cô sao?
"Ưm..."
Cô đau đến nỗi chảy nước mắt, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. Anh bán tín bán nghi, nhớ tới những lời cô nói ban nãy, đáy lòng bèn nguội lạnh, người phụ nữ tâm cơ này có gì là thật cơ chứ?
Nỗi bực bội khó tả chợt dâng lên, Doãn Ngạo nhấp mạnh một cú, vật to lớn mạnh mẽ như muốn xé rách cô!
Móng tay Lạc Hy ghim chặt lên cánh tay anh, anh nhếch môi, nói:
"Không ngờ sức chịu đứng của cô kém thế."
Lạc Hy cắn môi, đưa mắt nhìn xuống vật đó của anh, to như thế không đau mới lạ!
Anh không để cô thích nghi, bắt đầu luận động cuồng dã, mỗi cú nhấp như muốn tới nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Hơi thở anh dần nặng nề, hô hấp trong anh rối loạn, bên trong người phụ nữ này khiến lý trí anh như không còn. Mọi hành động của anh giờ đây chỉ theo dục vọng nguyên thủy. Tầm mắt của anh lại rơi trên đôi môi cô, khẽ sưng lên vì nụ hôn của anh ban nãy, lúc này anh chậm rãi cúi đầu ngậm lấy bờ môi cô một lần nữa, nhẹ nhàng mà lưu luyến nồng nhiệt, triền miên không dứt. Lạc Hy khẽ run lên, hai tay vòng qua cổ anh đáp lại, Doãn Ngạo giống như được cổ vũ, khát vọng mãnh liệt bùng lên trong cơ thể anh, áp đảo lấy cơ thể mềm mại trong lòng.
Sau cơn đau, dần được thay thế bởi khoái cảm trong người Lạc Hy, nước mắt cô rơi ướt đẫm trên gối, lần đầu tiên của cô cứ thế mà mất đi rồi.
"Ưm… nhẹ một chút..." Lạc Hy rên rỉ, đôi mắt như bao phủ một tầng sương mờ nhìn anh.
"Không." Doãn Ngạo xoay người cô lại, thô bạo tấn công từ phía sau, còn phát mấy cái lên mông cô, chẳng mấy chốc làn da trắng ngần đã đỏ ửng.
"Chẳng phải đây là điều cô muốn à?"
Lạc Hy vừa đau vừa kích thích, nhìn anh bề ngoài lạnh lùng đáng sợ thế, vậy mà không ngờ lại là một tên cầm thú!
Mái tóc cô chuyển động theo từng động tác của anh, giống như là ngọn lửa đang nhảy múa. Lạc Hy cảm giác như sắp bị nhấn chìm bởi khoái cảm, không ngừng rên rỉ.
Doãn Ngạo càng làm càng hăng, tâm trí anh bây giờ chỉ có cô gái trước mặt, anh cuồng bạo như muốn phát tiết tất cả lên cơ thể cô, hàm răng đột ngột cắn mạnh một cái lên hõm vai trắng ngần như muốn trừng phạt cô. Đôi môi nóng bỏng hôn lên sống lưng mịn màng của cô, không bỏ sót một nơi nào, đặc biệt là đôi môi nhỏ ngọt ngào đang rên rỉ kia cũng bị anh nuốt mất.
Một đêm tình cuồng nhiệt đến mất cả lý trí, Doãn Ngạo không thể suy nghĩ thêm bất cứ gì nữa, anh chỉ ham muốn cô. Đây là lần đầu tiên anh mất kiểm soát đến thế.
Bên ngoài, du thuyền tràn ngập ánh sáng, tiếng cười nói ồn ã. Còn trong phòng lại tràn ngập một mảnh tình xa lạ mà quyến luyến...
Updated 107 Episodes
Comments
Nguyệt Lee -)
ngang ngược :)
2022-07-27
1
🍮pudding trứng sữa🍬🍭
hay
2022-05-16
0
Thiên Bình
🍑🍑🍑🍑🍑🍑
2022-05-10
0