Chương 2: Lần sau gặp lại, chúng ta coi như không quen biết.
Ha... nực cười thật. Hóa ra trong mắt họ cô chỉ như thế thôi sao?
Cô cố trấn an bản thân rồi nhẹ nhàng cất lời, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại đau đến cháy lòng:
"Ba, mẹ. Từ khi con được sinh ra con đã luôn là người thừa trong cái gia đình này. Hai người không hề quan tâm đến con như thế nào mà lúc nào cũng chỉ Mộc Tâm, Mộc Tâm... Con không để tâm vì con bé bị bệnh, còn nhỏ... Nhưng khi lớn rồi, chỉ cần con bé nói thích, ba mẹ sẽ không ngần ngại mà đòi cho nó. Còn con thì sao? Quanh năm suốt tháng chỉ giống như người hầu, có khi còn thua kém nữa kìa? Khi con đi học về muộn, con chỉ được ăn những thức ăn thừa từ tối hôm trước, trong khi ba mẹ lại dẫn em con đi nhà hàng sang trọng? Khi con thua bạn bè 1 điểm, cả hai người đều đánh và phạt con không được ăn uống gì. Còn con bé thì sao? Học hành luôn bị thầy cô nhắc nhở, gọi báo phụ huynh nhưng ba mẹ lại chỉ nhắm mắt làm ngơ. Khi con muốn mua quần áo, mẹ lại ném cho con những đồ cũ của em và dẫn nó đi..." nói đến đây, cô như không còn sức mà khóc nấc lên, nước lăn dài trên gò má của cô, ướt đẫm cả khuôn mặt.
Sau đó, cô quay sang em gái của mình: "còn em, em chưa từng coi chị là chị của em. Em luôn giành giật với chị từ những điều nhỏ nhất, đến bây giờ cả người yêu chị em cũng giành!?"
Hít một hơi thật sâu, cô dùng ánh mắt vô hồn nhìn người mình yêu suốt 3 năm "Anh còn nhớ không? Lúc anh thiếu thốn, là tôi lấy tiền của bản thân mình ra để giúp anh, lúc anh ốm đau, tôi luôn ở bên mà chăm sóc, anh nói phận anh thấp hèn, tôi không so đo mà cổ vũ anh... Những việc tôi làm như thế vẫn chưa đủ để giữ chân anh à? Hãy xem như tôi mù khi quen phải tên ti tiện như anh vậy."
Nói xong tất cả, cô đứng dậy lùi ra sau mấy bước, quỳ xuống trước mặt cha mẹ mà nói rằng: "ba, mẹ. Hãy cho con ba mẹ như thế này gọi lần cuối. Hơn 20 năm qua con đã chịu khổ đủ rồi, con nghĩ chừng ấy năm cũng đã trả đủ công sinh dưỡng cho ba mẹ. Từ hồi cấp 3 con đã tự bươn chải kiếm tiền, vốn đã không còn phụ thuộc vào ba mẹ, thêm nữa con cũng từng trả nợ một số tiền lớn cho nhà mình khi em con mắc nợ bọn xã hội đen. Những điều con chịu trong suốt những năm tháng chào đời tới giờ có lẽ đã đủ trả công nuôi nấng và sinh dưỡng của cha mẹ..."
Ông bà mộc nghe tới đây thì như có tiếng nổ trong đầu, Mộc Ly... là đang... muốn cắt đứt quan hệ với họ sao? Không để cha mẹ mình có cơ hội, cô đã cất lời "... nhưng hôm nay, mọi chuyện đã đi quá giới hạn của nó rồi. Xin hãy cho con xin ích kỉ lần này, xin hãy cắt đứt mối quan hệ của con với mọi người! Lần sau gặp lại, chúng ta sẽ là người xa lạ" Nói rồi cô đập đầu ba cái trước mặt ba mẹ rồi xách váy rời khỏi trước sự bàng hoàng của mọi người, riêng chỉ có Mộc Tâm vẫn không có động tĩnh gì, ánh mắt hiện lên vài tia giảo hoạt rồi bước lại phía cha mẹ mình mà giở giọng khiến người khác nổi da gà: "ba, mẹ, chị ấy sao có thể làm thế với mọi người chứ. Dù sao thì hai người cũng đã sinh ra chị ấy mà?!" Mẹ cô thấy thế thì bèn bảo "con đừng lo, đó không phải con chúng ta. Nó chỉ là một đứa con hoang!!! Mẹ sẽ có cách khiến nó ê chề nhục nhã"
Mộc Tâm nghe xong thì khẽ cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lo lắng "mẹ à, liệu làm vậy có ổn không? Mẹ sẽ không làm hại chị đó chứ?" Nghe tới đây, đáy mắt bà ta nổi lên một tia ác độc mà nói với con gái mình rằng "con yên tâm, nó sẽ phải trả giá".
Updated 28 Episodes
Comments
Chúa lừi
mẹ kiểu j ko biết
2022-04-20
1