Chương 2

Tại một công ty chuyên cung cấp những suất ăn trưa cho những doanh nghiệp lớn trong thành phố. Nơi đây từ vài năm trước đã có được trong tay sự tín nhiệm rất cao từ những đối tác, nhờ vào chất lượng về thực phẩm, độ ngon của các món ăn dành cho các doanh nghiệp.

Ở đây chia thành nhiều khu bếp hoàn toàn tách biệt nhau, mỗi khu chỉ cung cấp cho một doanh nghiệp hoặc một trường học nào đó được chỉ định trước. Việc đó nhằm mục đích có thể đảm bảo được chất lượng, và dễ dàng trong việc quản lý từng khu bếp.

Tám giờ sáng, nơi đây từ lâu vang vọng lên rất nhiều tạp âm khác nhau. Tiếng cắt thái, xào nấu, cùng với tiếng những vật dụng bằng inox va chạm với nhau. Bên cạnh đó còn là những tiếng thúc giục và quát mắng lớn từ những người quản lý của mỗi khu bếp.

- Nhanh cái tay lên nào, cứ thế này thì làm sao kịp được thời gian cung cấp thực phẩm cho công nhân họ ăn đây hả?

Tuy nhiên ở một khu bếp khác, mọi người ở đây đều chăm chỉ làm việc một cách rất vui vẻ cùng nhau. Nơi đây hoàn toàn không có những tiếng mắng chửi, thúc giục đay nghiến từ người quản lý như các khu bếp khác. An Thiên trên mặt trải đầy những giọt mồ hôi, có cả những giọt đã không còn bám được trên mặt gầy gò của hắn mà rơi xuống bên cạnh nồi canh đang bốc khói nghi ngút. Hắn vươn tay lên, gạt đi chúng rồi lại hì hục đảo đều nồi canh.

Ngay khi cảm thấy đã hoàn thành món canh mà hôm nay hắn được doanh nghiệp đặt sẵn, An Thiên liền chạy qua những người khác để giúp đỡ. Nói về những công ty, thì số lượng những món mặn mà công ty đó yêu cầu cung cấp rất đa dạng vào mỗi ngày để cho cho các nhân viên khác nhau đều có thể chọn món mình yêu thích mà thưởng thức. An Thiên chạy một dọc những đầu bếp đang nấu những món mặn, mỗi một người hắn lại phải nếm thử một chút. Nếu món ăn đó chưa đạt được đúng mùi vị như yêu cầu, thì hắn lại phải nêm nếm thêm vào.

Xong xuôi, An Thiên lại chạy qua kiểm tra chất lượng cơm của ngày hôm nay, rồi lại phải đếm lại số lượng khay cơm mà các nhân viên của công ty nọ cần tiêu thụ. Nếu mọi thứ đã đâu vào đấy, hắn lại cùng một số người đóng tất cả món ăn vào thùng nhôm, rồi sau đó lại khiên lên xe vận chuyển. Với tư cách là một người quản lý, An Thiên đương nhiên phải cùng chiếc xe vận chuyển đi đến tận doanh nghiệp để có thể phân phát lượng đồ ăn và dọn dẹp các khay cơm để mang về.

Trên xe, mấy nhân viên được phân công đi theo hắn ngày hôm nay đều vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Còn riêng hắn thì tranh thủ một ít thời gian, dựa vào ghế mà nghỉ ngơi. Dù sao với độ tuổi và thể lực có hạn của hắn thì mỗi ngày đều là phải sử dụng toàn bộ sức lực để hoàn thành hết tất cả các công việc.

Trong lúc đang nghỉ ngơi, một nhân viên vô tình quay sang phá vỡ sự yên tĩnh của hắn mà quay sang cười nói.

- Quản lý này, anh đúng là tốt thật đấy. Mấy khu bếp khác ấy, những người bạn của em kể lại chúng toàn bị quản lý mắng. Anh thì khác hoàn toàn với họ đấy. Ai da, thật sự là số em cũng phải là tốt mới gặp được người quản lý như anh đây.

An Thiên tuy rất mệt mỏi nhưng cũng kiên trì mỉm cười đáp lời. Hắn hoàn toàn không biểu lộ ra bất kì sự khó chịu nào với nhân viên của mình.

- Tại vì anh chỉ nghĩ rằng, tại sao phải mắng chửi các em chứ? Trong công việc làm thì ai nấy cũng đều mệt mỏi hết mà. Hơn nữa, anh cũng từng ở vị trí của mấy đứa mà leo lên, nên anh hiểu.

Người nhân viên tiếp tục vui vẻ giơ ngón tay cái lên vừa cười vừa nói.

- Vâng, thế mới nói đối với em anh là nhất đấy. Em sẽ cố gắng chăm chỉ hơn nữa.

An Thiên chẳng biết nói gì thêm, hắn cười nhẹ một cái rồi lại quay về không gian của riêng mình. Nghĩ lại về ngày xưa, hắn mười bảy tuổi rời khỏi viện mồ côi, một thân một mình sinh sống nơi thành phố phồn hoa này. Những ngày đầu chạy đôn chạy đáo kiếm việc làm, dựa vào một chút tài nghệ nấu nướng mà xin vào nơi đây làm phụ bếp, nhưng chung quy lại, trình độ nấu nướng của hắn lúc đấy vẫn là thua kém những người khác rất nhiều. Đặc biệt hơn, những người quản lý lúc đấy đều là những người đã có kinh nghiệm, hoặc là những người đã có bằng cấp nắm giữ. Họ không cần phải tốn quá nhiều công sức để có thể nắm giữ được những vị trí cao, thế nên các nhân viên của họ đều ít được tôn trọng. An Thiên cũng vậy, suốt ngày phải chạy khắp nơi lấy đồ dùng, nếu làm sai hoặc rớt sẽ bị chửi mắng rất nhiều.

Nhớ về lúc cả ngày ngoại trừ làm việc tại đây, hắn còn làm thêm hai việc đó là giao báo và nhân viên bán hàng của một cửa hàng tiện lợi. Cả ngày chỉ biết vùi đầu vào mà làm việc, ngủ chẳng tới sáu tiếng, nhưng chỉ đủ chi trả tiền thuê trọ và sinh hoạt nơi tháng đầu tiên ở thành phố đắt đỏ này.

Lăn lộn như thế suốt cả mấy năm trời mới có thể dùng chính kinh nghiệm mà hắn tích lũy để đủ điều kiện làm quản lý của một khu bếp. Thế nên nói đến cảm nhận của nhân viên suốt ngày bị mắng chửi, bị chèn ép hắn đã trải qua tường tận tất cả, thế nên giờ đây, hắn muốn đối tốt với mọi người một chút.

Đổi lại cho những sự cố gắng ấy, hiện tại với mức lương này, An Thiên cũng đã dành giụm được một số dư kha khá để gửi về cho viện mồ côi. Nhưng hắn lại giấu đi thông tin của chính mình, hắn không muốn viện trưởng phải đắn đo mà không nhận lấy số tiền ấy. Bởi vậy hắn chỉ có thể giả danh thành một người lạ muốn giúp đỡ những trại trẻ mồ côi mà lâu lâu lại gửi tiền đến.

An Thiên dự tính một ngày nào đó, hắn sẽ quay về thăm mọi người một ngày, nhưng nói chắc chắn một ngày, thì hắn vẫn chưa thể biết khi nào mới về được. Bởi vì nhân viên của các đối tác cần ăn mỗi ngày, và hắn thì lại là một quản lý, dù cho ngày nào có bệnh đi nữa thì vẫn rất khó khăn để có thể xin nghỉ hôm đó.

Trở về nhà sau một ngày mệt mỏi. An Thiên tắm rửa sạch sẽ một lúc rồi nằm vật xuống giường, hôm nay đối với hắn lại kiệt sức hơn bình thường rất nhiều. Hắn nhận ra bản thân mình đã nghĩ về những việc ngày xưa quá nhiều, khiến mối bận tâm suy nghĩ của hắn lại lớn thêm một phần. Điều đó là chính nguyên nhân làm cho hắn mệt mỏi đến thế.

Nhắm mắt một chút, trong đầu An Thiên lại hiện ra hình ảnh người em hắn yêu mến nhất, người em ấy đã ở bên cạnh hắn từ khi mới chào đời. Nhưng đã từ mười sáu năm trước, em ấy đã có một gia đình tốt bụng nhận nuôi, và sau đó vài năm, họ đã em ấy qua Mỹ định cư. Có lẽ sự nghiệp của em ấy đều sẽ rất tươi sáng, mọi thứ đều đã trải ra trước mắt em ấy sẵn rồi. Thật trái ngược với hắn, đã hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chật vật sinh sống như vậy. Đúng là thất bại!

"Không biết, em ấy ra sao rồi nhỉ? Hiện tại chắc cũng đã hai mươi tuổi rồi chứ, đã trưởng thành rồi. Không biết, có thể gặp lại em ấy không nữa. Ít nhất, là mình có thể thấy được em ấy sống thật hạnh phúc..."

Dòng suy nghĩ dần dẫn đưa An Thiên vào giấc ngủ say. Trong giấc mơ của mình, hắn thấy một người con trai đứng trước mặt hắn. Người nọ trông có vẻ trẻ hơn hắn, nhưng lại cao hơn hắn một cái đầu. Chàng trai ấy bất ngờ lại mở rộng vòng tay ôm hắn vào lòng, trao cho hắn cái ôm thật ấm áp và dịu dàng biết bao. Người đó, là ai vậy?

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play