Người bảo vệ tiếng đến trước cửa nơi khi bếp của An Thiên. Anh ta đứng trước cánh cửa, gõ hai cái lên cánh của bếp.
- Ai vậy?
Một nhân viên đang hoàn thành món ăn ở gần cửa nhất đã bước ra mở cửa.
- Giám đốc nói muốn gặp quản lý của bếp nên nhờ tôi đến đây. Quản lý của cậu đâu, mau đi theo tôi.
Người nhân viên nọ quay người vào trong, lớn tiếng gọi vào trong nhằm át đi những tạp âm khác trong bếp.
- Quản lý ơi, sếp lớn gọi anh kìa.
Bên trong, An Thiên vẫn như bao ngày bận rộn đã nghe thấy tiếng gọi. Hắn lau vội mồ hôi trên trán, lại chùi tay vào tạp dề trước ngực rồi bước ra ngoài.
Ra đến nơi, An Thiên nhìn thấy anh chàng bảo vệ vẫn đứng yên rất nghiêm chỉnh, còn cậu nhân viên của anh thì tựa người vào cửa. Do dáng người thấp hơn nên cậu nhân viên ấy ngước mắt lên nhìn thẳng vào chàng bảo vệ ấy.
- Có chuyện gì mà gọi anh thế?
Cậu nhân viên quay về hướng An Thiên, đưa ngón cái về chàng bảo vệ.
- Sếp lớn cho gọi anh đấy. Chàng bảo vệ này sẽ dẫn anh đến gặp sếp lớn.
- Sếp lớn? Giám đốc sao? Gọi tôi có việc gì đấy?
- Em nào biết đâu quản lý.
Cậu nhân viên nhún vai nói, rồi lại tiếp tục với món ăn đang dang dở của mình.
An Thiên trước khi rời khỏi liền dặn dò mọi người vẫn cẩn thận hoàn thành các món ăn rồi đi theo chàng bảo vệ đến gặp giám đốc. Suốt quãng đường đi, nếu nói rằng hắn không sợ và hồi hộp thì đó sẽ là một lời nói dối, bởi lẽ những khi giám đốc cho gọi những người quản lý như hắn lên gặp trực tiếp thì chỉ có thể là do bên các doanh nghiệp phàn nàn về thức ăn và chất lượng phục vụ. Đương nhiên, vì để cho việc như thế xảy ra, thì quản lý sẽ là người bị trách phạt rất nặng, thậm chí tệ nhất chính là tất cả các nhân viên của khu bếp đó sẽ bị cắt giảm lương tháng.
Suy nghĩ một hồi, An Thiên nhận ra bản thân đã sắp đến phòng của giám đốc. Người bảo vệ nọ cũng chỉ chào hắn một cái rồi đi mất. Hắn đứng trước cửa phòng giám đốc, vươn chỉnh lại trang phục một chút cho gọn gàng hơn rồi gõ cửa phòng. Lập tức bên trong đã vang lên tiếng nói của người giám đốc nọ.
- Quản lý của khu bếp số 7 đúng không?
- Dạ, đúng ạ.
- Vào đi nào.
An Thiên nhẹ nhàng trượt cánh cửa về phía bên phải, bước vào rồi lại đóng cửa về lại vị trí cũ.
- Ghế đây, anh ngồi đi nào. Anh muốn uống chút nước không?
- Dạ không cần ạ.
Giám đốc của hắn có tên là Kiệt Anh. Anh ta chỉ mới hai mươi lăm tuổi, so với hắn lại trẻ hơn hắn ba tuổi. Nghe nói khi ra trường, anh ta nhờ vào việc tiếp quản công ty này từ gia đình mà phát triển nó vượt trội để tạo ra cả một công ty lớn mạnh về cung cấp thực phẩm, cũng như có danh tiếng rất đáng nể như hiện tại trong vòng vỏn vẹn mấy năm. Có thể năm sau, công ty dưới tay anh ta sẽ mở thêm một cơ sở khác nhằm phục vụ nhiều đối tác hơn. Không sai khi đánh giá rằng, anh ta là một người thành công khi còn rất trẻ, là một người vô cùng tài giỏi.
- Giám đốc gọi tôi đến có việc gì không ạ?
- Nào, anh đừng có cư xử giống như tôi là người lạ thế chứ.
- ...
- Đùa anh thôi, hôm nay tôi có một việc cần nhờ anh đấy.
- Vâng? Việc gì vậy ạ?
- À, có một công ty cần chúng ta cung cấp cơm trưa trong một tháng đấy.
- Lạ nhỉ? Chỉ một tháng thôi ạ?
- Nghe nói là do họ phải bảo trì lại khu làm bếp.
- Vậy thì sao ạ?
- Anh vẫn chưa hiểu cơ à? Đây chính là tôi muốn phân công khu của anh phụ trách việc này đấy.
- Thế, vậy còn công ty hiện tại chúng tôi đang phụ trách thì sao ạ?!
- Tôi sẽ phân công cho phân bếp khác. Dù sao khách hàng lần này của chúng ta là một công ty lớn, thế nên không thể khinh suất được. Mà khu của anh phụ trách thì vẫn luôn dẫn đầu về chất lượng phục vụ so với nội bộ công ty. Nên tôi muốn anh phụ trách lần hợp tác này. Sao? Anh đủ tự tin không? Đương nhiên, họ đưa ra giá cả cũng không tệ lắm đâu.
- À, dạ, tôi có thể nhận.
- Được rồi, cảm ơn anh.
- Vâng, tôi phải cảm ơn giám đốc luôn tin tưởng chúng tôi mới phải.
- Được rồi, quyết định vậy nhé, giờ thì anh về làm tiếp đi. Tuần sau sẽ chuyển qua phụ trách đối tác mới đấy, ráng làm tốt vào.
- Vâng.
Kiệt Anh nở nụ cười mỉm trên môi, nhìn An Thiên gập người cúi đầu chào anh ta rồi quay người đi ra khỏi phòng.
An Thiên trở về, vừa mở cửa bếp ra. Các nhân viên của hắn như đã đứng chờ từ lâu liền lao về phía hắn với cùng một câu hỏi.
- Sếp lớn gọi anh có việc gì vậy ạ? Chúng ta có làm gì sai phạm không? Nếu vậy thì có bị trừ lương không quản lý?
An Thiên mới trở về, ngay lập tức khó phản ứng kịp với mọi người. Thế nên một số nhân viên đã lo lắng đến mất kiên nhẫn mà hối thúc hắn.
- Quản lý, anh mau nói cho chúng em biết có chuyện gì đi ạ.
- Chúng ta không bị sai phạm gì hết. Thế nên không bị trừ lương đâu, mấy đứa đừng lo.
- Vậy sếp lớn gọi anh có việc gì đấy ạ?
- À, tuần sau chúng ta sẽ bắt đầu chuyển sang cung cấp thực phẩm cho một công ty khác trong vòng một tháng đấy.
- Chỉ một tháng thôi?
- Ừ, nghe nói mình chỉ cung cấp cho họ đến khi nhà bếp của họ sửa chữa xong thôi. Nên là một tháng. Mà lần này là một doanh nghiệp lớn đấy. Giám đốc có dặn anh nói với mọi người là cố gắng làm cho thật tốt, đừng để có bất kì sai sót nào, sẽ phiền phức lắm đấy.
Mọi người chẳng hề ngần ngại mà vui vẻ cùng nhau đáp lại An Thiên.
- Chúng em hiểu rồi.
An Thiên vẫn đứng yên một chỗ, khuôn mặt hơi cúi hiện lên một nụ cười. Nhìn thấy bản thân có thể nhận được sự yêu quý và tôn trọng đến như thế từ các nhân viên, trong lòng hắn cảm thấy rất vui và ấm áp. Mọi người đã từ lâu đối với hắn như một gia đình vậy. Có lẽ là vì bản thân là trẻ mồ côi, nên cho dù có ở đâu đi nữa, An Thiên luôn cố gắng xây dựng một gia đình cho riêng hắn.
Việc này ít nhất cũng cho hắn cảm nhận được một phần nào sự bù đắp cho cái gọi là gia đình mà hắn đã không có từ nhỏ, và có lẽ là sau này cũng sẽ chẳng bao giờ có được. Đúng vậy, ai lại đi lấy một người không cha không mẹ, lại còn nghèo như hắn. Hắn phải đối mặt với việc đó thôi, dù cho việc đó có trớ trêu như thế nào đi nữa.
- Nào, mọi người đã làm xong hết các món ăn chưa đấy. Anh đi kiểm tra đây.
- Xong hết rồi, thưa quản lý!
Updated 24 Episodes
Comments