Chap 2

Ăn xong, cô cũng ra ngoài vườn hít thở không khí trong lành ngoài vườn. Lúc này cô cảm thấy rất thoải mái, mát mẻ lại vô cùng nhẹ nhàng không cảm thấy một chút áp lực nào.

Nguyệt Nhi nhắm mắt hưởng thụ khoảng thời gian thư giãn này, cô lúc này không còn suy nghĩ đến việc gì nữa, chỉ thả lỏng người để thư giãn thôi.

Đến tối cô đang ở trong nhà, cô tắm rửa xong, sấy tóc, đắp mặt nạ một lát thì nhìn đồng hồ cũng đã hơn 10 giờ 30 phút rồi.

'Sao giờ này anh ấy chưa về nhỉ? Có việc gì xảy ra không vậy?'

Vừa nghĩ xong câu đấy, cô liền chạy xuống nhà định mở miệng hỏi bác Lý thì từ cửa cô thấy một người con gái khác đang đỡ anh ấy vào.

Nguyệt Nhi nghĩ chắc là anh ấy uống rượu say rồi, vậy nên cô chạy tới định đỡ Vương Bảo Phúc thì anh ấy hất tay cô ra nói.

"Đừng có động vào tôi."

Cô sững người không biết làm thế nào, Vương Bảo Phúc quay sang nói với cô gái kia rằng:

"Đưa anh lên phòng."

Vương Bảo Phúc quay sang nhìn bác Lý.

"Bác chuẩn bị một phòng cho em ấy đi."

Sau đó hai bọn họ liền đi lên lầu, bỏ cô đang sững người đứng đó. Bác Lý nhìn cô hỏi.

"Tiểu thư, cô có sao không?"

Cô nghe vậy liền chợt tỉnh người, nở một nụ cười đầy gượng gạo.

"À, cháu không sao. Bác chuẩn bị phòng cho cô ấy đi."

"Cháu vào phòng ngủ đi, cũng đã khuya rồi."

Nguyệt Nhi gật đầu đi lên lầu, bước vào phòng cô thấy anh nằm trên giường nằm ngủ say sưa. Còn áo khoác, giày còn chưa cởi ra, Nguyệt Nhi bước tới ngồi xuống cởi giày ra cho Vương Bảo Phúc, xong rồi lại đứng lên chồm người sang để cởi áo khoác và cà vạt ra cho anh ấy.

Xong rồi cô định lên giường ngủ, nhưng chợt nhớ lại chuyện hồi nãy nên cô quyết định ngủ ở ghế sofa bên kia giường.

Cô lấy một cái gồi và cái mền đi đến sofa. Nguyệt Nhi nằm xuống, cô nghĩ tới chuyện ban nãy. Nước mắt cô tự nhiên bỗng rơi xuống, nhanh tay lau đi nước mắt rồi nghĩ.

'Thôi, không sao đâu. Anh ấy không thích mình thì làm vậy cũng đúng mà.'

Nguyệt Nhi cố gắng quên đi chuyện đấy, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Bảo Phúc tỉnh dậy. Anh thấy đầu rất đau, cứ oang oang bên trong. Cố gắng ngồi dậy, đang đi vào nhà vệ sinh thì bước chân bỗng dừng, ánh mắt nhìn thẳng đến sofa.

'Sao cô ta lại ngủ trên sofa nhỉ? Có giường mà? Thôi kệ vậy.'

Vương Bảo Phúc không quan tâm nữa, bước chân vào phòng vệ sinh. Sau đó, anh ra ngoài khoác lên mình bộ vest màu đen lịch lãm.

Anh bước ra ngoài cửa, chưa kịp đóng cửa kín lại thì giọng người phụ nữ đêm qua kia vang lên.

"Anh dậy rồi à? Em đói bụng quá, xuống dưới ăn sáng đi anh. Ăn xong rồi em đưa anh tới công ty rồi em về nhà"

Vương Bảo Phúc thấy cô ta liền đau đầu nhớ lại việc của tối hôm qua, sau đó nhìn lại vào trong phòng.

'Thì ra là vì việc đó nên mới ngủ trên sofa sao?'

"Ừm, xuống nhà ăn sáng thôi"

Cứ thế hai người đi xuống lầu. Trong phòng có một người con gái nằm trên sofa vừa nghe những câu vừa rồi thì tim bỗng thắt lại, nước mắt thì tuôn rơi không ngừng.

Vì sao ư? Không phải là vì anh ấy nói chuyện rất thân mật, ngọt ngào với cô gái kia sao? Cô với anh cứ cho là cũng đã thành vợ chồng đi nhưng cô và anh chưa từng nói chuyện lấy một câu nào mà với một người con gái khác anh ấy lại nói chuyện thân thiết như vậy?

Nguyệt Nhi rất ghen tỵ với người con gái đó tại sao lại thân thiết với anh như vậy mà không phải cô chứ? Chuyện tối qua nữa, tại sao anh ấy lại nhờ cô gái ấy mà không nói mình đỡ anh ấy lên? Tại sao chứ? Cô cứ nằm đó khóc, bất tỉnh lúc nào không hay biết.

Khi tỉnh dậy là đã 2 giờ chiều, cô thất thần mà đi vào nhà vệ sinh.

Đi xuống nhà, vừa vào nhà bếp đã thấy thức ăn có sẵn trên bàn, còn có hơi nóng bốc lên nữa. Nguyệt Nhi hỏi bác gái đang nấu ăn.

"Mới nấu sao ạ?"

Nghe tiếng nói từ đằng sau thì bác ấy liền quay đầu lại, thấy Nguyệt Nhi đứng đó ngơ ngác nhìn thì bác mỉm cười nhẹ rồi nói.

"Đúng rồi, do bác thấy cháu 2 giờ còn chưa tỉnh nên bác định nấu xong rồi lên kêu cháu xuống ăn mà không ngờ cháu đã xuống trước rồi."

"Cảm ơn bác ạ. Bác tên gì để cháu dễ xưng hô ạ?"

"Bác tên Tịch Vân, gọi bác là bác Tịch được rồi. Mà có gì đâu mà cảm ơn, việc bác phải làm mà. Cháu ăn cơm đi, chớ để đói bụng."

Nguyệt Nhi dạ một tiếng rồi ngồi xuống ăn luôn. Ăn xong thì không biết làm gì nên Nguyệt Nhi lên phòng chơi điện thoại, được một xíu thì có người gọi. Cô liền bấm nghe máy, người bên kia nói.

"Alo mày, đám mình tí đi chơi á, mày có đi không?"

"Ừm được á, vậy tập hợp ở đâu? Mấy giờ đấy?"

"Ờ… Hay tập hợp nhà con Vy nhé? Rồi bắt taxi đi luôn, 3 giờ đi."

"Ok, vậy tí tao tới nhé, pái pai tí gặp nha."

Nguyệt Nhi tắt máy. Người bên kia là Ngân, bạn của cô. Đám bọn họ chơi với nhau từ rất lâu, được khoảng từ năm cấp hai rồi. Tính tới giờ là hơn mười mấy năm, thân nhau nên có chuyện gì cũng chia sẻ cùng cả.

Nằm chơi điện thoại thì lúc nhìn lại đồng hồ đã 2 giờ 15 phút rồi nên cô ngồi dậy chuẩn bị đồ để sẵn sàng đi chơi.

Loay hoay một hồi thì cô đã chọn được bồ đồ hợp với mình. Một cái áo croptop hai dây màu trắng đen kiểu cá tính, một cái chân váy xếp ly màu đen và khoác một cái áo sơ mi màu trắng, mang một giày màu đen.

Nguyệt Nhi lại giường lấy điện thoại, qua chỗ cây treo túi xách. Cô lựa một cái túi hợp với cái phong cách này rồi xuống lầu, vừa định ra cửa thì nghe bác Lý hỏi.

"Cháu đi đâu sao?”

"Dạ đúng rồi, cháu đi chơi với bạn một chút ạ."

"Ở ngoài có xe đấy cháu đi đi cho kịp giờ"

"Cháu cảm ơn bác."

Nguyệt Nhi đi ra ngoài sân, leo lên xe ngồi rồi xuất phát đến điểm hẹn trước đó.

Hot

Comments

Thuy Lieu Doan

Thuy Lieu Doan

😏

2023-06-10

0

Thiên Thiên

Thiên Thiên

Truyện bánh cuốn quá tác giả

2021-12-28

0

Bông Cỏ Lau

Bông Cỏ Lau

truyện hay nha tác

2021-12-06

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play