Chương 2.
Trên đường phố quen thuộc, có cô gái đang lạc lõng, từng bước đi nặng nề, vô định. Bố mẹ chỉ thương em trai, muốn gả cô cho một lão già háo sắc. Cô lau giọt nước mắt, tự cảm thương cho chính mình.
Bỗng có tiếng bước chân tiến lại gần cô.
-Thanh Di.
Tiếng gọi thân thuộc này đã kéo cô khỏi những suy nghĩ miên man vừa rồi.
-Tử Nam?
-Em sao vậy? Sao lại khóc rồi?
-...
Tử Nam là người yêu của cô. Họ quen nhau từ khi cô mới học lớp 10, đến năm cô học 11 thì họ mới chính thức bên nhau. Họ bên nhau được hơn một năm rồi. Anh hơn cô một tuổi, lúc còn học chung trường, anh là người duy nhất đứng ra bảo vệ, quan tâm cô, và anh là người duy nhất đau lòng vì cô. Có lẽ anh là thứ ánh sáng ấm áp nhất trong cuộc đời lạnh lẽo, cay nghiệt này của cô. Đã bao lần cô muốn từ bỏ cuộc sống này, Tử Nam là lý do duy nhất khiến cô nuối tiếc mà ở lại.
-Bố mẹ em lại đổ oan em cái gì sao?
-Không có.
-Vậy sao em lại khóc? Vết thương trên mặt là sao đây?
-Tử Nam, bố mẹ em nói gả em cho ông Lưu.
-Lão Lưu? Không phải chứ, ông ta lớn tuổi hơn bố em đó.
-Ừm, là ông ấy.
-Thanh Di, đừng buồn nữa. Anh lấy em.
-???
-Anh lấy em, như vậy em sẽ không phải gả cho lão Lưu nữa.
Nét cười thoáng qua trên khuôn mặt cô xong lại thay thay bằng nét ảm đạm:
-Bố mẹ em không nghe đâu, tiền sính lễ lão ta đưa cao lắm. Em sợ....
-Không sao. Anh sẽ nghĩ cách. Em chưa ăn tối đúng không? Đi, anh đưa em đi ăn.
-Được.
Anh dẫn tay cô chạy trên con đường, con đường vừa mấy phút trước còn mang màu xám xịt, anh đến rồi cả con đường đều lên màu yêu thương. Bàn tay anh nắm chặt tay cô như sợ đánh mất cô, hơi ấm từ tay anh dù là chỉ chút ít nhưng với cô đây chính là sự ấm áp nhất rồi. Cô không biết rằng lúc cô đang ngủ ngơ suy nghĩ anh cũng đang nhìn cô. Tử Nam nhìn cô gái đi sau mình, vừa nhỏ bé, vừa xinh đẹp. Cô gái ấy đã chịu quá nhiều tổn thương rồi, anh muốn mau mang cô về nhà, dùng nửa đời sau che chở, bảo vệ cô.
Doãn Thanh Di mấy hôm sau cũng không còn muốn nói gì về hôn sự nữa. Cô hi vọng Tử Nam sẽ đến đưa cô ra khỏi cuộc sống hiện tại này.
Trường học.
Tiếng chuông kết thúc buổi học vừa kêu, cô đã nhanh chóng rời vị trí để về nhà. Cô không muốn gặp mặt mấy bạn học của mình. Cô cũng sợ cô về nhà muộn thì thứ chờ cô ở nhà là trận đòn roi của bố mẹ mình.
Reng reng reng.
-Alo?
-Alo, con nghe rồi mẹ.
-Con mau đến cuối đường X nhé. Nhanh lên.
-Dạ? Vâng.
Giọng mẹ cô lại hiền đi, kinh nghiệm nhiều lần của cô, nghe thấy giọng này của mẹ nếu không là nói với em trai mà là nói với cô thì chẳng có gì tốt đẹp cả.
Đường X.
Từ xa cô đã thấy chiếc xe quen thuộc của nhà mình. Đoạn đường này bình thường cũng vắng, nhưng hôm nay trừ cô ra cô không thấy ai đi vào đường này cả. Mẹ và em trai thấy cô thì mừng ra mặt.
-Thanh Di?
-Có việc gì....v ậ y m ẹ ?
Cô chưa nói được hết câu thì bị cứng họng. Cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang nằm bất động trước mũi xe ô tô nhà mình.
-Ai đây? Mau đưa đến bệnh viện đi mẹ.
-Mẹ xem rồi, bà ta chết rồi. Đưa đến bệnh viện cũng vậy.
-Có chuyện gì thế?
-Em trai con đi xe đâm chết bà ta.
-Cái gì?
-Thanh Di, em trai con mới có mười mấy tuổi, nó không thể đi tù được. Con hãy cứu nó đi.
-Cứu? Mẹ bảo con cứu thế nào?
-Con nhận là con lái xe, đây chìa khoá xe đây.
Cô vung tay khiến chùm chìa khoá rơi xuống đất.
-Con nhận? Nó không thể đi tù nhưng con thì có thể sao? Nó mới mười mấy, con lớn hơn nó nhiều lắm sao? Mẹ, con cũng là con mẹ mà.
-Thanh Di, mẹ xin con.
-Con nói rồi, mẹ đừng để nó lái xe, nó còn nhỏ, nó sao có thể lái được chứ.
-Thanh Di, không lẽ con là chị con để em con đi tù sao? Hay con muốn thân già này đi tù thì con mới vừa lòng?
-Con...
-Mẹ xin con. Mẹ sẽ mời luật sư tốt nhất cho con, con đừng lo. Đợi con ra bố mẹ sẽ bù đắp cho con.
-Mẹ, mẹ nói gì vậy?
-Mẹ không thể để con trai mẹ xảy ra chuyện gì được.
Cô chết lặng, con trai mẹ? Vậy cô là ai? Em trai cô không thể xảy ra chuyện gì? Em trai cô làm sai thì cô phải chịu trách nhiệm sao? Hai hàng nước mắt cô chảy dài. Sao cuộc đời lại xảy ra nhiều chuyện không mong muốn như vậy chứ? Lẽ nào nó muốn dồn cô đến tận bước đường này. Cô chưa kịp than khóc cho số phận mình thì tiếng còi cảnh sát vang lên cách đó không xa. Mẹ cô cầm chiếc chìa khoá dúi vào tay cô. Cô cũng bất động không cự tuyệt, đầu vẫn đang nghĩ về những chuyện cử xảy ra.... Xe cảnh sát tới gần, dừng trước ba người.
-Xin hỏi ai là người điều khiển chiếc xe?
-Là nó/ Là chị ấy!
-Là cô điều khiển chiếc xe sao?
-...
-Xin hỏi cô là người điều khiển chiếc xe sao?
-...
Người cảnh sát nhìn chìa khoá trên tay cô, cùng khuôn mặt thất thần của cô cũng đinh ninh là cô lái xe đâm chết người.
-Giải cô ấy về đồn. Đưa hai người kia đến tường trình.
-Vâng.
Cứ như thế cô được đưa đến đồn cảnh sát.
Updated 76 Episodes
Comments
Kim Rùa
hóng chương mới
2021-10-07
0