Chương 3.
Đồn cảnh sát.
-Cô Doãn Thanh Di, cô bị bắt về tội gây tai nạn. Cô muốn biện minh gì không?
-...
-Xin cô hãy tường trình lại toàn bộ sự việc.
-...
-Cô Doãn, có phải cô đã lái xe đâm chết người không?
-...
Ánh mắt cô vẫn vô hồn, hỏi thế nào cô cũng không nói lời nào. Mặc cho cảng sát có hỏi gì, với giọng nào. Cảnh sát cũng bất lực đành giam cô lại. Nhưng bên một gian phòng khác lại nhộn nhịp vô cùng. Mẹ và em trai cô đang tường trình về sự việc của vụ tai nạn.
-...
-Vâng.
-Sự việc là như vậy.
-Hai người thật sự là người thân của cô Doãn Thanh Di sao?
-Vâng?
-Mẹ ruột? Em trai ruột?
-Vâng. Sao ngài lại hỏi vậy?
-À không, tôi thấy lời tường trình của hai người câu nào cũng như muốn dồn cô ấy vào chỗ chết.
-Có sao? Chúng tôi chỉ muốn hợp tác với ngài thôi. Chúng tôi sống và làm việc theo pháp luật. Dù có là ai cũng không thể làm trái pháp luật, đúng không?
-Vâng, cảm ơn sự hợp tác của hai người. Có gì chúng tôi sẽ liên hệ lại với hai người sau.
-Vâng.
...
Ngày hôm sau.
Mẹ và em trai cô lại đến đồn cảnh sát, tiếp tục tường trình lại vụ tai nạn. Sau đó họ được đưa đến gặp Doãn Thanh Di. Khuôn mặt cô xanh xao, vàng vọt của người thiếu ngủ, đôi môi tái nhợt không sức sống.
-Thanh Di/ Chị.
-Hai người thật sự vẫn đến đây sao?
-Thanh Di, nghe con nói con luôn im lặng, không chịu hợp tác?
-...
-Hôm qua Tử Nam có đến nhà mình.
-Tử Nam? Anh ấy có đến sao? Anh ấy có đến đây không? Anh ấy nói gì?
-Con kích động như vậy làm gì chứ?
-...
-Thanh Di, cậu ta chỉ là một sinh viên thôi. Con muốn cậu ta bảo lãnh con ra, nộp phạt, sau đó cưới con sao?
-...
-Ta cũng mới biết, người phụ nữ xấu số kia là mẹ của một nhân vật tầm cỡ ở thành phố A, ta nghĩ nếu thế việc bảo lãnh con ra khó khăn lắm.
-Bà nói với tôi làm gì?
-Thanh Di, con hợp tác chút. Con vừa không phải cưới lão Lưu nữa, vừa không làm ảnh hưởng tới Tử Nam. Sau khi con ra ta sẽ bù đắp cho con.
-...
-Con cứ suy nghĩ đi. Ta đưa em con về trước.
-...
Tiếng lạch cạch va chạm giữa gót giày và nền gạch, vừa lạnh lẽo, vừa đơn điệu, cũng là âm thanh đưa cô vào mơ hồ một lần nữa. Đôi mắt cô ngấn lệ, suy sụp. Cô đáng lẽ muốn nói sự thật, muốn lên tiếng cho bản thân, cả một đêm qua cô thức trắng mới có đủ can đảm, nhưng chỉ vài câu nói của mẹ cô đã khiến cô suy sụp hoàn toàn. Có lẽ mẹ cô nói đúng. Tử Nam yêu cô như thế, cô không thể để anh vì cô mà chịu nhiều chuyện như vậy. Cô không đáng. Cũng là vài năm thôi, không có gì to tát cả. Coi như là sự báo đáp ơn hiếu cuối cùng của cô cho cái nhà này. Dù sao cuộc sống bên ngoài cũng không khác gì cái nhà giam này. Đợi cô ra, mọi chuyện sẽ khác.
Doãn Thanh Di lúc này cũng chỉ nghĩ được đến thế, cô không biết rằng cuộc sống này từ hôm nay cô không được làm chủ nữa rồi.
-Cảnh sát, tôi muốn tường trình.
Mấy hôm sau.
Doãn Thanh Di, bây giờ đã là tù nhân số 38 với tội danh gây tai nạn chết người. Đáng lẽ tội không nặng đến mức mấy năm, nhưng người bị đâm là mẹ một người đàn lòng quyền lực nào đó nên phía cảnh sát đã làm tội cô nặng lên, vừa xoa dịu vừa lấy lòng anh ta.
Trong tù, cô là nữ phạm nhân xinh đẹp nhất. Vẻ mặt thánh thiện khiến nhiều chàng trai say đắm, nhiều cô gái ganh tỵ. Cô ngày ngày lao động, việc gì cũng chịu thiệt. Ai mà nghĩ cô lái xe đâm chết người được chứ. Cô nghĩ thật ra như này cũng tốt. Chỉ cần cô không sai, không ai đánh cô cả, không ngột ngạt, không bị chửi bới. Thân thể tuy bị hạn chế tự do nhưng tính thần lại tự do đến vô cùng. Có lẽ do những thứ cô trải qua đáng sợ hơn việc ngồi tù rất nhiều.
Cô đang ngồi trong phòng giam vẽ vô định lên bàn đen thì có cảnh sát vào gọi cô.
-Tù nhân số 38.
-Vâng?
-Có người bảo lãnh cho cô, cô được tự do.
-???
-Mau ra ngoài đi.
-Vâng.
Hành lang tối có một đoạn ngắn nhưng suy nghĩ của cô lại miên man. Cô không vui sướng vì được bảo lãnh ra ngoài, cô chỉ đang thắc mắc ai đã bảo kê cô ra ngoài. Là người mẹ độc ác của cô, hay là Tử Nam? Người mẹ của cô chắc không bỏ tiền ra để bảo kê cô đâu, chắc chắc là Tử Nam rồi. Nghĩ đến đây lòng cô ấm áp lên chút ít.
...
-Cô Doãn, đây là Cố Hạo Hiên, người đã bảo lãnh cô ra ngoài.
Cô ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn mặc đồ vest đen, cả người toát ra khí thế bất phàm, cao ngạo khuôn mặt điển trai khiến cô bất giác nhìn lâu hơn. Có điều đôi mắt hắn lại ảm đạm, chứa nỗi thù hận, tăm tối.
-Ngài là...
-Tai cô điếc sao? Không nghe hắn vừa nói sao?
-Ngài Cố...
-Để tôi giới thiệu thêm, tôi là con trai của người mà cô đã đâm chết.
-...
-Nói cách khác dễ hiểu hơn nhé, mẹ tôi là người mà cô đâm chết.
-Cảm ơn ngài đã bảo lãnh cho tôi.
-Cô đừng hiểu lầm, tôi bảo lãnh cô ra, vì tôi nghĩ so với việc nhìn cô ngồi tù, tôi muốn tự mình hành hạ cô hơn.
Updated 76 Episodes
Comments
Đặng Huyền
hay
2022-01-08
1