Thanh Di Đoản Truyện
Chương 1.
Trong một góc hẻm cách không xa trường học.
-Doãn Thanh Di, sao tao cứ thấy mặt mày là khó chịu nhỉ.
-Tha cho mình đi, làm ơn. Mình không nói với thầy giáo việc cậu coi cóp thật mà. Mình không dám.
-Sao tao tin được lời mày chứ. Khuôn mặt này thêm ít sắc đỏ nữa có phải đẹp hơn không?
-Đừng mà. Tha cho mình.
-Khuôn mặt xinh đẹp thêm phần bi thương này… tao rất thích.
Doãn Thanh Di lấy hết sức bình sinh đẩy người bạn học trước mặt ra chạy đi. Nhưng sức cô không lại mấy người đứng đó. Ả ta giật tóc Doãn Thanh Di lại khiến cô ngã về sau.
-Mày chạy đi, chạy nữa đi.
Sau tiếng quát đó là tiếng chan chát của những phát tát trời giáng xuống mặt cô, cùng tiếng bùm bụp của va chạm da thịt. Thấy cô nằm im dưới nền đất lạnh mấy ả kia mới dừng lại rồi rời đi với nụ cười thỏa mãn.
Cô nằm dưới đất chỉ biết ôm gò má đã đỏ ửng cạnh bờ môi rỉ máu. Nước mắt mặn chát theo sự ấm ức không thể nói ra cứ lăn dài.
…
-Nhưng mình thấy cô ta đâu dám mách tội chúng ta đâu?
-Thì sao chứ? Mình cũng không tin. Nhưng mình ghét nó, cứ suốt ngày trưng ra cái bộ mặt ngây thơ cùng buồn rầu đáng thương đó, nhìn thật khó chịu. Nó là học sinh giỏi nên khó đuổi đi không mình cũng nói thầy đuổi nó đi lâu rồi.
-Haha, cậu thật xấu quá đi.
-Haha.
….
Nhà Doãn Thanh Di.
Cô mang cặp sách cùng quần áo nhàu nát, khuôn mặt bơ phờ về nhà. Khuôn mặt thất thần này thật khiến người ta thương xót. Mẹ cô từ trên tầng đi xuống đã cất tiếng quát mắng.
-Mày đi đâu sao bây giờ mới về? Có biết là cả nhà đói lắm rồi không?
-Vâng. Con đi nấu ngay.
-Vô dụng.
-…
Những chuyện như này cô cũng quá quen rồi. Năm nay cô học năm cuối cấp 3, cũng gần 18 năm đối diện với chuyện này.
Mười tám năm trước, cô chào đời. Gia đình cô cũng xếp loại khá giả, nhưng cũng là một gia đình trọng nam khinh nữ. Khi mẹ cô mang bầu, khi siêu âm bác sĩ chuẩn đoán là con trai, đến lúc sinh ra là con gái, gia đình bên bố cô đã rất thất vọng. Họ ra sức chửi mắng mẹ cô,khiến một gia đình trở nên nặng nề. Cô trở thành nỗi buồn phiền của mẹ, là cái gai của gia đình. Đến mẹ cô cũng thấy cô là gánh nặng, là lý do khiến bà mệt mỏi. Bà nghĩ là vì sự ra đời của cô nên chồng bà mới chán bà, nhà chồng thì ghét bỏ bà. Chính vì thế tuổi thơ của cô không hề hạnh phúc, không được yêu thương. Cho đến 2 năm sau, em trai cô ra đời. Khác với cô, cả nhà đều yêu quý và chiều chuộng nó. Họ mua cho nó những đồ ăn ngon, quần áo đẹp, những thứ đến tên cô còn chưa được nghe chứ đừng nói đến hưởng. Không ai biết được sao cô lại sống được đến bây giờ trong gia đình ngột ngạt và định kiến như thế. Cũng không ai hình dung được cô đã trải qua những gì.
…
Cô vừa nấu cơm nhìn ra ngoài khung cửa sổ xa xăm. Cô không còn than trách số phận, chỉ mong thời gian trôi nhanh chút, sau khi học xong cô học xong cấp 3, cô sẽ đi học Đại Học, hoặc là đi làm, sẽ thoát khỏi nơi này.
…
Sau một hồi cô cũng nấu xong cơm, dọn lên bàn ăn. Mẹ cô hôm nay có vẻ khang khác, hình như đang nhìn cô lâu hơn mọi hôm. Nhưng linh cảm của cô đây chẳng là chuyện tốt lành gì. Bố cô xuống cũng nhìn cô với ánh mắt như vậy.
-Thanh Di!
-Vâng?
-Con cũng sắp tốt nghiệp cấp 3 rồi. Cũng lấy chồng được rồi.
-…
-Mẹ con nói đúng đó.
-Con mới 18 tuổi, con còn muốn đi học nữa, con chưa muốn lấy chồng.
-Con gái học nhiều làm gì chứ. Chi bằng lấy chồng sớm xây gia đình riêng. Huống chi chi phí học của con…
-Bố mẹ không cần lo, tiền học của con tự lo được.
-Ông Lưu xóm bên con có vừa ý không?
Choang choang
Bát cơm trên tay cô rơi xuống đất tạo ra tiếng đổ vỡ như tiếng lòng của cô.
-Bố mẹ muốn gả con cho ông ta sao?
-Thanh Di, ông ta tuy lớn tuổi, lại từng có hai vợ nhưng nhà cũng giàu có. Lớn tuổi lại càng biết chiều chuộng phụ nữ, đúng không? Chúng ta cũng là muốn tốt cho con.
Giọng Doãn Thanh Di run lên bần bật, chứa đựng cả tủi hờn và giận dỗi:
-Tốt cho con? Thật vậy sao? Con còn tưởng là vì sính lễ của ông ta. Tiền đó chắc cũng không ít, chắc đủ em trai con học đàn hay học hát gì đó đúng không? Đây là bán con sao? Bố mẹ xem có ai như vậy không? Ông ta gần 60 tuổi rồi, con mới 18 tuổi. Dựa vào đâu chứ?
Cô vừa dứt câu thì một cái tát trời giáng xuống gò má của cô theo sau là tiếng chan chát từ tay bố cô.
-Hỗn xược. Từ trước đến nay hôn nhân là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, đâu ra kiểu cãi chem chẻm như mày.
-Bố đang sống ở thời phong kiến sao? Bố muốn bán con gái đâu cần nói ra mấy lời nghe tức cười như vậy?
-Tao nuôi mày 18 năm trời không phải nuôi báo cô. Tao gả mày vào một nhà giàu có mày còn không vừa ý.
-Đúng rồi đó chị. Chị nghe bố mẹ đi.
-Bố, mẹ, từ nhỏ đến lớn cái gì con cũng nghe theo bố mẹ, cái gì cũng nhường em, cái gì con cũng chịu phần thiệt. Tất cả mọi chuyện con đều chịu, nhưng chuyện này con nhất định không thể nghe.
Bốp!
Lần này là mẹ cô tát, khoé miệng cô cũng rỉ máu đỏ.
-18 năm qua mày làm được gì? Đến lúc lớn bọn ta muốn mày tận hiếu là quá đáng sao? Còn già mồm, hỗn xược.
Cô không thể tin được, những người đứng trước mặt cô là gia đình, là người thân cô sao? Những lời họ vừa nói ra là nói cho con gái họ nghe sao? Giọt nước mắt lăn dài trên gò má đã đỏ ửng hằn vết bàn tay. Cô chạy ra ngoài, chỗ này thật ngột ngạt, kinh khủng.
Không biết tại sao sau khi cô đi họ lại vẫn ngồi xuống ăn cơm như chưa có chuyện gì. Thật ghê tởm.
-Anh không gọi nó lại sao?
-Kệ nó. Tý nó khác biết về.
-Nào, con trai. Ăn đi.
-Vâng!
Updated 76 Episodes
Comments
Kim Rùa
gia đình này cực phẩm nè
2021-10-03
6