“Tiểu Lý, tới đây, làm giúp anh một chuyện.” Vân Tinh vừa phân phó xong thì đạo diễn gọi hắn qua.
“Tinh Thần, cảnh này...”Đạo diễn tay xoa xoa ấn đường, mỗi lần đến cảnh của vị tiểu tổ tông này là ông thấy ngán ngẩm.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Vân Tinh chỉ có thể khom người lúc này, ai bảo bình hoa làm mọi người bất bình vậy làm gì.
“Vậy được rồi.” Đạo diễn thở dài, nhắc đi nhắc lại cảnh này làm thế nào, biểu cảm ra sao, chỉ mong vị tổ tông này diễn bớt tệ đi một tí, bộ phim này ông còn muốn đi lĩnh giải.
“Bắt đầu cảnh 27.” Đạo diễn vỗ tay tập chung mọi người.
Cả toàn phim trường thở dài, cảnh này lại mất mấy tiếng rồi đây.
Đạo diễn cũng muốn đổi diễn viên, nhưng ai bảo người ta chống lưng cơ chứ? Không thể trêu vào, không thể trêu vào!
“Action!”
Phim trường là trong Thừa Càn Điện, Vân Tinh ngồi trên ghế thong thả lật tấu chương.
Không tồi, biểu cảm rất được.
Thợ quay phim còn zoom lấy cảnh đặc tả.
Máy quay quét về phía cửa, một bóng dáng nhỏ nhắn mặc áo quan thẳng tắp đi về phía người ngồi, quỳ xuống hô:
“ Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Mọi người trong trường quay bắt đầu cảm thán, sắp NG rồi đây.
Ngay cả đạo diễn cũng chuẩn bị hô “cut”.
“ Ninh thần y bình thân.”Khóe mắt quét qua mọi người, Vân Tinh vẫn mở miệng nói. "Chuyện trẫm giao cho khanh đến đâu rồi?”
Giọng nói nhàn nhạt bình thản, biểu cảm hờ hững nhưng bên trong đó chứa đầy sự không kiên nhẫn.
“ Này...” Trúng tà à?
Mọi người xung quanh kinh ngạc, bình hoa vậy mà nói đúng rồi cơ đấy!
“...” Nhìn biểu cảm của mọi người, Vân Tinh cảm thấy cạn lời, chỉ một câu đơn giản như vậy mọi người cũng ngạc nhiên.
Kĩ năng của nguyên chủ tệ vậy sao?
Thôi được rồi, đúng là tệ thật.
Tuy chỉ là câu thoại đơn giản nhưng bình hoa nhà chúng ta có lẽ lúc trước diễn trôi chảy vậy cũng không được.
Đó chính là sức mạnh của “siêu bình hoa”!
Chỉ riêng đạo diễn vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Tinh, tay xoa cằm cảm thán:
“Diễn không tệ, cuối cùng cũng lĩnh hội được rồi ư?”
Cảnh quay vẫn tiếp tục...
“ Thưa bệ hạ...” Hà Tiếu Tiếu tuy trong lòng ngờ ngợ nhưng vẫn tiếp tục diễn “Vi thần có tội, vẫn chưa tìm được tung tích Mộc liên hoa.”
Cả toàn phim trường nín thở, cảnh sau sẽ là hoàng đế nổi giận nha, lời thoại không nhiều nhưng quan trọng là biểu cảm sao cho giống bậc đế vương.
Đạo diễn không lý giải cảnh cho Vân Tinh này, có một giọng nói trong đầu hắn thúc đẩy hắn yên lặng xem ngộ nhận của Vân Tinh thế nào.
Nếu không diễn được thì diễn lại thôi, đến lúc đó lý giải sau cũng được.
Phó đạo diễn cũng biết, đạo diễn Hồ đang cho Vân Tinh một cơ hội, nhưng.. cái bình hoa này sẽ làm được sao? Hắn không dám tin.
Vân Tinh trong lòng khẽ cảm khái, trong nguyên tác cảnh này bị nguyên chủ cho NG những 32 lần mới miễn cưỡng qua, đây cũng là một cảnh khó trong vai diễn của nguyên chủ.
Nguyên nhân không chỉ đơn giản như vậy, tuy kĩ thuật của nguyên chủ nát thật nhưng khi đụng phải ảnh mắt sâu kín của Hà Tiếu Tiếu lại nhiều lần không thốt nên lời.
Mà nguyên chủ không biết vì sao lại cô ấy lại nhìn mình như vậy, cứ ngu ngơ diễn sai.
Hừ, vậy để xem kịch hay thôi.
“Ồ” Giọng nói vẫn vô cùng bình thản “nuôi đám phế vật các ngươi để làm gì?”
Không có lật bàn ngã ghế bật dậy như trong tưởng tượng của mọi người, chỉ có giọng nói thẳng băng cùng biểu cảm cười hững hờ của vị ngồi trên ghế kia đã có thể khiến người đối diện quỳ rạp dưới trên hắn vì bá khí.
“Này... cũng quá đẹp trai rồi!” Có giọng nói thứ nhất vang lên, toàn phim trường dậy cơn sóng.
“Bụp..” phía xa xa tiểu Lý trực tiếp đứng dậy, hoảng đến rơi áo nắng “Thần ca hôm nay nhập ma à?”
Phó đạo diễn phải đưa tay ra dấu kí hiệu im lặng lên, toàn phim trường mới yên tĩnh lại.
Thụp..
Liền kề đó là Hà Tiếu Tiếu quỳ xuống, trong kịch bản cũng có cảnh này nên đạo diễn vẫn cho tiếp tục. Cảnh này đúng ý hắn quá rồi!
Nhưng mọi người không ai biết được, Hà Tiếu Tiếu đơn giản theo bản năng quỳ xuống, giọng nói kia thổi vào tai cô ta như vũ khí ngàn đao, núi ngàn cân đè lên đầu không sao chống đỡ nổi.
Sao giọng nói ấy như ăn tươi nuốt sống cô ta vậy!
Mồ hôi tuôn như mưa, vừa hợp với cảnh này nên không sợ thất thố. Cô ta phải bình tĩnh. cô còn phải đọc lời thoại.
“ Thần... Thần...”
Tiếng nói như mắc kẹt ở miệng, không sao tuôn ra được.
“ Cut! NG”
Đạo diễn hô lên, thật tiếc, cảnh tốt vậy mà...
Tiếng hô vừa dứt, Hà Tiếu Tiếu vội đứng dậy phủ đầu: “Thật xin lỗi đạo diễn và mọi người, lúc nãy em đầu em có chút choáng. Thành thật xin lỗi!”
Con gái người ta cũng xin lỗi đến thế kia, lại là lần đầu mắc lỗi, mình có thể bắt bẻ gì.
“ Chắc tại do trời nắng quá à?” đạo diễn cười haha cho Hà Tiếu Tiếu bậc thang đi xuống “vậy cho em nghỉ ngơi 10 phút nhé?”
“Em cảm ơn ạ.” Hà Tiếu Tiếu cúi người cảm ơn, khúm núm như thỏ con, sau đó ngẩng đầu lên, nở một nụ cười "ngốc bạch ngọt".
Đoàn làm phim lại trở nên sôi nổi.
Sau khi giải quyết xong vụ bên này, đạo diễn Hồ vẫy tay gọi Vân Tinh qua bên này, choàng vai nói:
“ Không tệ nha! Sao hồi nãy cậu lại diễn như vậy?”
Bộ đồ cổ trang khá dày, Vân Tinh không kiên nhẫn lắm kéo kéo cổ áo phun tào "Ông trời báo mộng.”
“...” Câu trả lời này làm sao hắn có thể tiếp nối đây? Thằng nhóc thối này đúng là biết ngắt cuộc trò chuyện mà.
“Haha, vậy cậu có thể để ông trời báo mộng thêm vài lần nữa không? Đến hết vai diễn càng tốt!”
“...” Haha, gừng càng già càng cay.
“Ông trời bảo xem tâm tình của hắn.”
“...”
Thật sự không thể tiếp chuyện nổi.
“Thần ca, em thật sự xin lỗi!” Hà Tiếu Tiếu chạy đến chỗ Vân Tinh cúi đầu thành khẩn “hại anh diễn tốt vậy mà bị em phá mất.”
Haha, đây là đang mỉa mai kĩ thuật máu chó của tôi đúng không?
“Thần ca cái gì? Ai cho cô gọi? Về sau gọi tôi là tiền bối.” Vân Tinh đi đến ghế nghỉ, đưa tay lẫy bình nước uống một ngụm không nhanh không chậm nói.
"Không phải lúc trước anh bảo em gọi anh như vậy sao?" Hà Tiếu Tiếu không hiểu, nghiêng đầu ngây thơ hỏi.
"Cô nhớ nhầm." Vân Tinh không thèm để ý cô ta, uống một ngụm nước.
“ Thần…” Hà Tiếu Tiếu đang định nói tiếp thì nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Vân Tinh có chút không dám mở miệng “tiền.. tiền bối Lục, em sẽ cố gắng không để anh phải lo lắng.”
Ai lo cho cô chứ, mẹ kiếp, ảo tưởng thế!
Nói một mạch như sợ Vân Tinh nói thêm câu nào, Hà Tiếu Tiếu chạy như bay về phòng, đóng sầm của lại.
“Xoạt…” Tiếng đồ đạc rơi xuống đất “Tại sao? Rõ ràng anh ta thích mình cơ mà!”
Ngay từ buổi trưa không thấy cốc trà sữa như thường lệ cô ta đã nghi ngờ rồi, xem ra Lục Tinh Thần đã bị con nào ở đoàn phim quyến rũ.
Cô ta không tin, với vẻ đẹp thanh thuần của mình không câu lại được cái bình hoa ngu ngốc kia!
Điều chỉnh lại cảm xúc, Hà Tiếu Tiếu bắt đầu nhẩm lại lời thoại. Cô ta biết mình trời sinh giành cho giải trí, bộ phim này cô ta phải tranh thủ cửa sau mới lấy được, không thể để bị phá hoại!
Lúc nãy khi diễn với Lục Tinh Thần cô ta cảm thấy như lưỡi đao kề ở cổ, không sao đọc lời thoại nổi. Không lẽ Lục Tinh Thần áp diễn mình?
Không có khả năng! Bình hoa sao có thể? Chắc chắn lúc đấy mình chỉ choáng quá thôi.
Hà Tiếu Tiếu phản bác lại suy nghĩ không có thực của mình, an tâm đi ra diễn lại.
--
“Nuôi đảm phế vật các ngươi để làm gì?”
“ Thần.. Thần…” Vẫn như vậy, tựa như núi đao ngàn cân đè xuống đầu cô ta, không sao thở được.
“Cut! NG”
Đạo diễn thở dài, hô lên.
“Azzz, đã 32 lần rồi!” Xung quanh lần lượt có người bất mãn “tôi cũng thuộc luôn lời thoại của cô ta rồi!”
“Đúng đó, “Thần tội đáng muôn chết! Tung tích của Mộc Liên hoa đến Viễn Sơn đã bị đứt đoạn.”, ngắn như vậy mà không thuộc được, hại tôi còn cảm thấy lúc trước cô ta diễn rất tốt, xem ra bình hoa Lục Tinh Thần còn diễn tốt hơn cô ta!”
….
Sao có thể? Cô ta bị sao thế này? Chắc chắn là do bình hoa kia làm gì mình!
Hà Tiếu Tiếu trừng mắt nhìn Vân Tinh.
“ Nữ chính thế giới này không phải type đơn thuần, ngốc bạch thỏ hết mình vì diễn xuất hay sao?” Vân Tinh âm thầm giao tiếp trong đầu với Tiểu Hoa Đán.
[Từ khi kí chủ bước vào đã làm thay đổi mạch truyện, nữ chính sẽ không còn thiết lập như trước được nữa.]
“ Vậy cô ta có thể hắc hóa?”
[ Trên lý thuyết đúng là như vậy.] Hệ Thống cảm giác kí chủ nhà nói có mưu đồ bất chính.
Vậy thì làm cô ta hóa đen triệt để đi!
Cảnh quay này miễn cưỡng lần thứ 34 mới qua, Vân Tinh cảm thấy coi như đã trả thù xong cho nguyên chủ, dọn đồ ra về.
Hôm nay hắn còn phải đi đón tiểu trúc mã nên đành xin phép đạo diễn về trước.
“ Đã quay được chưa?” Vân Tinh vừa ngồi trên ghế vừa lướt điện thoại hỏi tiểu Lý.
“Dạ, đã quay lại toàn bộ.” Tiểu Lý đưa điện thoại cho Vân Tinh. Trong có một đoạn video dài hơn 30 phút. Đó chính là cảnh NG 33 lần của Hà Tiếu Tiếu.
“ Thần ca, chẳng lẽ anh quay về ngắm cho đã?” Thần ca vẫn còn chưa chết tâm với người mới kia à? Cũng phải thôi, có lẽ đây là chiêu thức ‘lạt mềm buộc chặt’ trong truyền thuyết!
“…” Haha, với cái IQ này ai cho cậu lá gan đi làm trợ lý minh tinh?
“ Rồi cậu khác biết.” Vân Tinh thành thục lắp sim rác vào một cái điện thoại mới, âm thầm gửi nó cho Thẩm Đan.
Xong xuôi cậu lấy sim ra bẻ rồi đút vào túi.
“ Chờ xem kịch hay đi.”
Trong nguyên tác nguyên chủ cũng bị nam chính hãm hại như vậy, làm cho hình tượng của nguyên chủ đã nát lại còn nát thêm, không cứu vãn được. Hắn chỉ “đem hoa trả lại người trồng” mà thôi.
“ Anh…” Tiểu Lý há hốc miệng, Thần ca là muốn ném đá giấu tay, hại Hà Tiếu Tiếu? Không phải Hà Tiếu Tiếu mới từ chối một làn thôi sao?
Đàn ông điên vì tình đúng là nguy hiểm mà! Tiểu Lý cho Vân Tinh một ánh mắt ‘đáng thương’.
“…”
Nhận được ánh mắt của Tiểu Lý, Vân-đáng thương-Tinh cảm thấy có chút sa mạc. Mạch não của hắn và tiểu trợ lý nhà hắn đúng là không cùng một vô tuyến.
Updated 51 Episodes
Comments
Thu Thao Truong
Đúng rồi đúng rồi, tuyệt đối đừng để bạch liên bông lấy nhan sắc lừa, nam phụ phải đảo chính nga~
2020-06-30
13
Ta chỉ muốn yên ổn chờ chết
đã like ạ
2020-05-04
5
Bùi Bảo Quân
aaaaa....hóng chuyện của cậu
2020-04-12
7