Mùa đông năm nay không lạnh như những mùa đông khác. Thành phố phồn hoa nằm im lìm bất động dưới những tầng mây xám đặc.
Những toà nhà chọc trời như những ngón tay của người khổng lồ đang cố thò ra khỏi vực tối để chạm vào trời nhưng rồi lại chẳng nắm lấy được gì.
Sano Manjiro (Mikey)
/đứng lặng lẽ trên tầng thượng của một chung cư bỏ hoang/
Sano Manjiro (Mikey)
[Mikey - 27 tuổi]
Kẻ cuối cùng còn sống sót sau tất cả, kẻ đứng giữa đống tro tàn, giờ đây đã sẵn sàng khép lại câu chuyện của chính mình.
Tay cậu siết chặt báng súng, ngón trỏ đặt lên cò nhưng chưa bóp vội.
Không ai bên cạnh. Không ai ngăn cản.
Bởi những người có thể làm điều đó…đều đã chết rồi.
Sano Manjiro (Mikey)
“mình đã phản bội hết…”
Sano Manjiro (Mikey)
/đưa báng súng lên thái dương/
Sano Manjiro (Mikey)
đã đến lúc kết thúc rồi…
Sano Manjiro (Mikey)
/bóp cò/
Súng không nổ. Chẳng có chuyện gì xảy xa.
Mọi thứ vẫn im lìm.
Sano Manjiro (Mikey)
huh?
Ngay lúc cậu còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì một cơn đau nhói trong đầu đã ngay lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ ấy.
Cơn đau đó kéo dài như ai đó đang siết mạnh vào kí ức của cậu rồi kéo giật ngược lại.
Thế giới xung quanh trong phút chốc nứt vỡ ra như mặt kính. Không có ánh sáng, không có âm thanh.
Không thể vùng vẫy, không thể giãy giụa, vì càng làm như thế thì cơ thể càng bị kéo xuống nhanh hơn, như thể vòng quay định mệnh đang bắt đầu tự sửa chữa sai lầm.
________________
Không biết qua bao lâu, Mikey từ từ tỉnh lại.
Sano Manjiro (Mikey)
/khẽ mở mắt/
Sano Manjiro (Mikey)
nơi này…
Cậu đang nằm trên bãi cỏ mềm mại giữa khuôn viên của ngôi đền quen thuộc - nơi đã bị phá bỏ từ nhiều năm về trước.
Mùi đất ẩm và cây cỏ mùa hạ trong phút chốc tràn ngập vào khoang phổi.
Không còn mùi máu, không còn tiếng súng, chỉ còn tiếng ve kêu râm ran bên tai.
Sano Manjiro (Mikey)
/nhìn bàn tay/ “mình…đã quay lại rồi sao?”
Không phải như Takemichi, không phải bằng cái bắt tay, mà bằng chính những tuyệt vọng sâu nhất trong tim đã gửi cậu quay lại, trở về nơi mà trước khi mọi thứ bắt đầu.
‘Hahahaha’
‘Draken! Mày tránh ra nhanh!!!’
‘Baji! Xuống xe! Mày suýt nữa đụng tao rồi đó!’
‘Chifuyu! Takemichi! Nhanh lên!’
Mikey ngoảnh đầu lại. Từ cổng đền, một nhóm thiếu niên đang đạp xe tiến vào, nụ cười rạng rỡ, tiếng gọi nhau vang vọng.
Và giữa bọn họ, cậu nhóc ‘Mikey năm 15 tuổi’ ấy đang ngồi sau xe của Draken ngủ gà ngủ gật, trên tay vẫn còn đang cầm que kem chảy dở.
Baji cười rạng rỡ, tay nắm lấy cổ áo Chifuyu để kéo người kia vào một trò chơi ngốc nghếch nào đó.
Cả hai vừa cãi nhau, vừa cười, vừa đấm đá nhau như hai đứa nhóc không biết tương lai tàn nhẫn thế nào.
Sano Manjiro (Mikey)
/rũ mắt/
Sano Manjiro (Mikey)
“năm đó Baji chết vì mình”
Sano Manjiro (Mikey)
“chết để mình không giết Kazutora”
Sano Manjiro (Mikey)
“chết để Toman còn giữ lại được một chút lương tâm”
Sano Manjiro (Mikey)
“mình…nợ nó một mạng”
Mikey cứ thế đứng lặng lẽ dưới bóng cây to lớn, ánh mắt vẫn không rời khỏi đám bạn cũ đang nô đùa như một bóng ma không ai thấy.
Comments