[Ngôn] Nhật nguyệt chiếu sáng.
Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt.
Chương 2.
Cả người Lâm Thư Thiền như rơi vào hầm băng, cô nhìn người đàn ông mà cô yêu nhất cùng người bạn mà cô tin tưởng nhất đang ở trong phòng của cô cùng hắn thân mật dính cùng một chỗ...
Trớ trêu là sao ở đầu giường vẫn còn treo hàng chữ "Chúc mừng kỉ niệm 1 năm kết hôn" giữa cô và hắn.
Lâm Thư Thiền không biết tại sao cô có thể rời khỏi căn nhà đó nữa, không có mục đích thẩn thờ đi trên đường con đường vắng, Lâm Thư Thiền đã có lúc muốn kết thúc sinh mạng của mình tại đây, chỉ là không biết bởi vì không cam tâm hay sợ hãi cái chết đến cuối cùng Lâm Thư Thiền vẫn lựa chọn quay trở về lấy điện thoại cũng một ít tiền rồi thuê một căn phòng ở lại vài ngày để bình ổn lại tinh thần của mình.
Mệt mỏi ngã lưng vào trên giường mềm mại. Lâm Thư Thiền hít sâu một hơi.
Li hôn rồi cũng tốt, chúng ta... Vẫn nên chấm dứt thôi.
Hai tuần sau, khi đã hoàn toàn trở lại cuộc sống bình thường, Lâm Thư Thiền gọi cho bà Tần báo rằng mình sẽ kí giấy li hôn và hôm nay sẽ đến để dọn đồ đi.
Bà Tần vui mừng còn không kịp, vội vã hối thúc cô đi nhanh một chút.
Lâm Thư Thiền cúp điện thoại nở một nụ cười mỉa mai.
Bước vào bên trong nơi mà cô nghĩ sẽ là tổ ấm của mình cả đời hiện tại sớm đã là người xa lạ, tâm trạng Lâm Thư Thiền có chút trầm xuống, nhất là lúc nhìn thấy Tần Dương Vũ, bà Tần cùng với Lý Dung Lệ ngồi cùng nhau nói cười, không khí vô cùng ấm áp nhưng bởi vì sự có mặt của cô mà lập tức lạnh như băng.
Tần Dương Vũ đứng lên, vẻ mặt vô cùng tức giận: "Cô tới đây làm gì?"
Lâm Thư Thiền rũ mắt: "Tôi chuẩn bị dọn đi."
Tần Dương Vũ mím môi, không làm khó cô nữa, nói với bà Tần: "Mẹ, công ty có việc, con đi trước."
Bà Tần gật đầu, Tần Dương Vũ đứng dậy cầm theo cặp công văn, lúc đi ngang qua người Lâm Thư Thiền hắn cắn răng nói một câu: "Quyết định sai lầm nhất cuộc đời tôi chính là mặc kệ sự phản đối của mẹ mà cưới cô về!"
Lâm Thư Thiền lặng lẽ siết chặt tay.
Bà Tần thấy cô vẫn còn đứng yên một chổ, sắc mặt lập tức không tốt: "Cô còn không nhanh chóng dọn đi? Định làm ô uế không khí trong nhà hả?".
Lâm Thư Thiền khẽ liếc nhìn bà Tần một, cất bước lên lầu dọn đồ của mình.
Đồ đạc riêng tư của Lâm Thư Thiền vốn không nhiều chỉ vỏn vẹn hai cái va li rất nhanh đã dọn xong, lúc đi xuống lầu lại nghe hai người bên bàn ăn nói chuyện.
"Cuối cùng cũng đuổi quách được cô ta đi, Dung Lệ cũng vẫn là nhờ con, nếu lúc trước thằng con kia của mẹ có tiền đồ một chút chọn con thì tốt biết mấy, có khi bây giờ mẹ đã được bồng cháu rồi cũng nên."
Bà Tần vui vẻ nắm lấy tay Lý Dung Lệ.
Lý Dung Lệ hơi nở nụ cười: "Vẫn là nhờ bác hiến kế, con chỉ có đưa li nước cho cô ta thôi cũng không có làm gì lớn."
Cạch!
Va li trong tay Lâm Thư Thiền vì không giữ chặt mà ngã xuống đánh động đến hai người bên dưới.
Lâm Thư Thiền cũng không có thời gian quan tâm chiếc vali kia. Cô nhìn chằm chằm Lý Dung Lệ, cơn tức giận dường như muốn hóa thành thực thể.
"Tại sao? Tôi đã làm gì sai tới hai người mà hai người lại đối xử với tôi như vậy?".
Lâm Thư Thiền đau khổ hỏi, mặc dù cô đã đoán trước được mọi việc có liên quan đến Lý Dung Lệ nhưng vẫn nhịn không được mà phũ bỏ chuyện này, cô không tin một người cô xem là chị em lại làm như thế với cô, nhưng nhìn xem cô nghe thấy gì? Là một sự thật khiến người khác muốn không tin cũng không được.
Lý Dung Lệ im lặng không trả lời, bà Tần càng là không muốn để ý cô liền gọi bảo vệ: "Đuổi cô ta cút ra khỏi đây mau!".
Lâm Thư Thiền bị kìm chặt, vùng vẫy muốn thoát ra nhưng sức một cô gái nào đấu được với một đám báo vệ cao to liền như một cục giấy bị ném ra ngoài.
Đến khi Lâm Thư Thiền tỉnh lại một lần nữa bản thân cô đã ở bệnh viện, hỏi ra mới biết kích thích từ tinh thần cộng thêm sự tức giận cùng cơ thể không khỏe khiến Lâm Thư Thiền ngất xĩu bên đường cũng may có người tốt bụng đến giúp đưa cô đến bệnh viện.
Bác sĩ ngồi ở một bên xem kết quả xét nghiệm, dịu giọng dặn dò: "Trong thời kì mang thai cô không nên chịu tức giận cùng kích thích quá lớn sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, ngoài ra cũng phải bồi bổ thêm cơ thể cô rất yếu."
Lâm Thư Thiền nghe mà cứ như lâm vào mê mang.
"Cái gì?"
**
Tám năm sau.
"Mẹ ơi, mẹ ơi đây là quê hương của mẹ sao?". Một nhóc con vừa 7, 8 tuổi ngồi trên vali vừa đun đưa cái chân nhỏ vừa hỏi người phụ nữ bên cạnh.
"Đúng vậy nha, nhưng đây không phải quê hương của mẹ, đây là quê hương của chúng ta." Người phụ nữ hơi nghiêng người để lộ nụ cười xinh đẹp.
Đây không phải Lâm Thư Thiền thì còn là ai? Tám năm trôi qua, người thiếu nữ ngây thơ bị người mình tin tưởng phản bội ngày nào nay đã trở thành một người phụ nữ thành đạt và ổn trọng.
Cô bận một chiếc váy bó sát bên ngoài lại khoác một chiếc áo lông to, qua những năm tháng dài đằng đẵng đã tạo nên một Lâm Thư Thiền như hiện tại.
Một nhà thiết kế được săn đón nhất nhìn của nước Mỹ.
Updated 49 Episodes
Comments
Kỳ Dương
tự nhiên giờ mới để ý tên tg Hoàng hôn hoạ nguyệt, ngẫm ra thì thấy tên hay quá
2022-07-14
3
Thư
🌹🌹🌹🌹🌹
2022-05-23
0