/Lời khuyên của tác giả: Mọi người nên đọc hai chương đầu trước để hiểu rõ mạch truyện nhé./
Nguyên Bảo tỉnh dậy trong một căn phòng nhỏ, cũng không tính là nhỏ quá, ít ra nó cũng rộng hơn phòng bệnh số 21 của cậu. Nhìn lướt qua căn phòng một hồi, bỗng đầu cậu đau đau, cảm giác chẳng dễ chịu gì.
"Hệ Thống, cái này là bị cái gì à?" Nguyên Bảo nhăn nhó truy hỏi, tay ôm đầu mà lăn lộn trên giường.
Chưa kịp để Hệ Thống trả lời câu hỏi, phía bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, thu hút sự chú ý của cậu. Hệ Thống này coi như thoát một kiếp, nhưng cũng chẳng phải lỗi của nó nha.
"Bảo Bảo ơi! Dậy chưa con." Là một giọng nữ dịu dàng.
Nguyên Bảo giật mình, giọng nói quen thuộc quá, cái giọng nói của người này thấm vào tâm trí Nguyên Bảo, cậu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa. Dáng vẻ như tâm bệnh tái phát, cứ như người vô hồn, chìm sâu vào suy nghĩ của bản thân.
Lạch cạch. Không nghe thấy ai trả lời, nghĩ cậu còn đang ngủ, bà Vân nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
"Bảo Bảo!"
Bước vào liền thấy một Nguyên Bảo đờ ra chẳng có động tác, nói ra là chẳng còn phản ứng với thế giới bên ngoài nữa. Nguyên Bảo vẫn cứ ngồi im trên giường, đôi mắt đen sâu vô hồn, bà Vân nhìn vào liền hoảng.
"Bảo Bảo, con sao vậy, nói mẹ biết đi?"
Lại lần nữa nghe thấy âm thanh này, Nguyên Bảo dời tầm mắt về phía có âm thanh, đúng lúc này, cậu liền giật mình, sực tỉnh lại. Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, tự nhắc nhở bản thân trong lòng.
"Mẹ?!" Tiếng mẹ vang ra run rẩy, cảm xúc cậu bé như sắp vỡ oà, bà Vân không hiểu sao lại sót xa, sao đột nhiên con trai bà lại khóc?
"Con ngoan, sao vậy, ai bắt nạt con sao?"
Nguyên Bảo nhảy vồ lên ôm chặt lấy người bà Vân, mãi không buông ra. Bà liền thuận thế vỗ vài cái an ủi, thằng bé này lại gặp phải chuyện gì à?
Kể từ khi sảy ra vụ hoả hoạn kia, cậu đã không còn nghe được người phụ nữ này gọi hai tiếng "Bảo Bảo" nữa. Nửa năm như địa ngục trần gian kia cứ như tan biến đi hết trong khoảng khắc lại một lần nữa ôm người mẹ vào lòng.
Nhưng có vẻ Nguyên Bảo lại quên quên chuyện gì đó thì phải. Cậu buông bàn tay ôm chặt mẹ ra. "Con không sao, mẹ xuống nhà trước đi."
Đúng lúc cảnh cửa phòng vừa khép lại, Hệ Thống không biết từ đâu nhảy xổ ra.
[Kí chủ.]
Nguyên Bảo nhìn cục bông gòn lơ lững ở trên không có chút ngơ ngác, đây là cái thứ gì vậy? Rồi tự giật mình, nhớ ra rồi, Hệ Thống.
"Hệ Thống, chuyện này là sao?"
Nghe hỏi đến, Hệ Thống co co mấy cái bông thành một cục càng ngày càng nhỏ, ý muốn lảng tránh trả lời câu hỏi, nhưng chưa để nó kịp trốn liền bắt gặp một bàn tay to lớn chụp lên đống bông gòn trắng muốt, bóp chặt.
[A, a, Hệ Thống nói, nói mà, đừng bóp chặt thế, méo mất, khó lắm mới xin được cái bọc dễ thương như vậy mà.]
Dù vậy, Nguyên Bảo vẫn không buông lỏng tay, càng bóp bóp chặt hơn.
"Nói gì nói nhanh lên!"
Hệ Thống bĩu môi trong lòng, nói gì cơ, ngài muốn Hệ Thống nói gì cơ mới được, vả lại ngài bắt Hệ Thống nói mà, sao lại cứ như Hệ Thống đòi nói thế.
Trong lòng là vậy, nhưng Hệ Thống vẫn rất thành thực.
[Xét thấy độ đáng thương của kí chủ, Hệ Thông dựa vào kí ức của ngài để xây dựng nên thế giới đầu tiên, coi như đáp ứng lại ý muốn ban đầu của kí chủ.]
Thế giới này cũng không tính là giống như trong kí ức Nguyên Bảo thực sự, Hệ Thống vẫn không có năng lực để nặn cái thế giới kí ức của kí chủ, năng lực có hạn.
Ngoài những người thân thiết bên cạnh, thì những sự vật hiện tượng khác đều là sắp xếp của thế giới này, Hệ Thống không có quyền năng can thiệp.
[Hệ Thống khó khăn lắm mới có thể làm đến mức này, còn bị kí chủ giận lây.]
Nguyên Bảo trầm tư suy ngẫm nhưng lời giải thích của Hệ Thống, đột nhiên nó mở lời ra liền làm nũng. Mà cái giọng Google Translation lại khiến Nguyên Bảo muốn phát tởm, không có cảm xúc gì thì để yên nó vậy đi, làm nũng chi mắc ói à.
Giống như nhìn thấy được những suy nghĩ khinh bỉ của kí chủ, Hệ Thống lại xù xù đám bông gòn trên người ra, tỏ vẻ rất dĩa huông. Bổn Hệ Thống dễ thương lắm, bổn Hệ Thống có quyền làm nũng. Ấy mà, ánh mắt Nguyên Bảo vẫn như vậy, không cảm xúc mà âm thầm khinh bỉ Hệ Thống mất giá.
"Rồi sao? Ở cái thế giới này tôi phải làm những gì?"
Nghe hỏi đến vấn đề chính, Hệ Thống vẫn rất chuyên nghiệp mà trả lời.
[Nhiệm vụ chính của kí chủ là tìm ra ngài ấy là ai, ở đâu.]
Hệ Thống kí là kí kết với kí chủ của mình, dù kí chủ đi đâu, hồn xuyên ai thì Hệ Thống đều ở cạnh kí chủ. Tuy rằng có quyền hạn đưa một thực thể linh hồn vào một thế giới, nhưng Hệ Thống không có khả năng kiểm soát được linh hồn không kí kết sẽ là ai, như thế nào cả.
"Cũng coi như tuyến nhiệm vụ chính này của tôi đứt đoạn à?"
[Cũng không hẳn vậy, như lúc trước đã nói, kí chủ có thể dựa vào cảm giác của mình để tìm người, nhưng xác suất tìm sai rất cao.]
"Tại sao tôi lại thấy cái Hệ Thống này rách nát vô dụng vậy nhỉ?"
Hệ Thống trong vòng một ngày chịu nhiều trận có lực sát thương cực lớn. Nó biết quyền năng nó có hạn, không cần sát muối lên nó, Hệ Thống cũng có muốn mình vô dụng đâu.
[Kí chủ tự chơi mình đi.] Hệ Thống tự ái, trực tiếp biến mất, mà chẳng biết nó trốn vào cái xó nào nữa. Trốn mà không kĩ lại bị mấy con mèo hoang đâu đó vồ lấy lăn qua lăn lại, người ta cười cho.
Nguyên Bảo cũng coi như hiểu sơ sơ cái thế giới thứ nhất này và nhiệm vụ của mình. Chẳng phải tìm người ư, người Nguyên Bảo đây yêu, chắc chắn cậu sẽ tìm được, dù anh ta có trốn góc xó nào của thế giới, cậu cũng có thể đến được đó.
Cậu thanh niên rất tin tưởng tình yêu của mình. Rất tốt, rất có trí hướng lãng mạn.
"Bảo Bảo, xuống rồi à?"
Nguyên Bảo sắp xếp được suy nghĩ và hướng đi tương lai sơ xài, cậu liền đi xuống nhà, tránh để người nhà đợi lâu. Nhưng nhìn thấy người nhà mình vẫn sống sờ sờ không sứt mẻ nào đứng trước mặt, Nguyên Bảo không tránh được súc động, không thể kiểm soát cảm xúc lại muốn khóc.
"Anh, sao anh lâu thế, xíu còn đi học đấy, anh mà ở lỳ trong phòng nữa là trường anh mọc mốc luôn, khỏi học."
Cảnh gì đình ấm áp này vẫn vậy. Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa uống cà phê là ba cậu, Nguyên Sang. Người phụ nữ trong bếp là mẹ cậu, Trương Tường Vân. Người em gái nhỏ nhỏ đáng yêu vừa tọc mạch là em gái cậu, Nguyên Ái. Đây là gia đình Nguyên Bảo, là mái ấm của Nguyên Bảo. Lại muốn xúc động rồi.
"Ba ba!" Cố dằn lại cảm giác, mở miệng chào hỏi người lớn nhất trong nhà, Nguyên Bảo cố tỏ ra dáng vẻ thản nhiên nhất.
"Ừm!" Ông Sang liền ngẩng đầu lên, cười một cái.
Nguyên Bảo cười, xoa đầu cô em gái nhỏ. Đứa bé năm nay học lớp sáu, tính lại nhau nhảu hay tọc mạch anh trai nhưng Nguyên Bảo lại rất thương em gái mình.
"Mày bớt tọc mạch anh lại, anh mày dậy sớm đấy, không ngủ nướng giống mày đâu!"
"Hứ!"
Bữa sáng đầu tiên! Thức ăn dần cũng hết, bữa sáng ấm áp trôi qua. Nguyên Bảo giờ mới nhớ đến việc chính là phải đi học.
Ở thế giới thực, Nguyên Bảo đã học năm cuối đại học, khi cả nhà xảy ra chuyện, đôi chân cũng không thể bước đi nên việc học của cậu đã không thể hoàn thành.
Cảm giác được đặt chân lại trên mặt đất, cảm giác được đi học lại, đối với Nguyên Bảo thật vi diệu, đây đều là những điều Nguyên Bảo của trước kia đều không dám mơ tưởng đến.
"Anhhhh! Giờ có đi không thì bảo?"
Nguyên Ái hét lên thật lớn, xuyên thủng màng nhĩ Nguyên Bảo. Lúc này, cậu mới hoàn hồn, hoá ra khi nãy cậu lại chìm trong thế giới riêng mình, thất thần.
"Đi thôi!" Để lại hai tiếng, Nguyên Bảo đặt chân bước ra ngoài cửa. Cũng coi như bắt đầu thế giới mới rồi!!!
Updated 104 Episodes
Comments
cá ướp muối
bảo bảo đáng yêu quá à
2022-02-20
2
Hắc Thố Nguyệt
Cố lên nhé con iu, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi
2022-01-22
6