Xuyên Nhanh: Tìm Về Bên Anh
Mùa hạ phảng phất qua đi, không còn mùi hoa oải hương thoang thoảng trước cửa sổ nữa. Đã bắt đầu nổi gió mùa thu, gió se se lạnh, thổi rụng những chiếc lá bàng đang ngả vàng trước sân, lá xào xạc lê lết trên nền bê tông.
Bệnh viện vẫn hiu quạnh như vậy. Bận rộn cũng chỉ có những cô y tá, hay những vị bác sĩ trực đêm trực ngày. Hoặc cũng có thể là tiếng cười đùa những đứa trẻ ốm nhẹ vì đổi mùa. Nhưng người bận rộn, vui vẻ sẽ không phải là một cậu chàng tuổi xuân xanh không thể nhấc chân chạy nhảy.
Cốc cốc.
Chị y tá thường trực khu vực này đứng ngoài gõ cửa, mỗi ngày đều đúng giờ này. Chị ta gõ hai tiếng liền mở cửa đẩy xe thuốc vào.
"Đến giờ uống thuốc rồi."
Cậu chàng vẫn ngồi yên trên giường, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng chẳng mảy may để ý đến y tá. Cậu nhìn những đứa trẻ con chơi đùa với nhau, cậu nhìn dòng đời tấp nập của những người khác. Nhưng lòng thanh niên trẻ vẫn âm ỉ như ngâm hồi nước lạnh, lạnh lẽo.
"Nguyên Bảo, chị khuyên cậu nên uống thuốc, dù sao bây giờ vẫn có người đợi cậu khoẻ lại."
Chị y tá vẫn luôn nhìn thấu cảm súc của Nguyên Bảo. Cậu nhập viện đã hơn nửa năm, từ đó đến giờ đều không mấy thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng chị ta chăm cậu lâu như vậy, đã có thể nhìn thấu cậu rồi.
Gia đình Nguyên Bảo đi hết rồi, cả một gia đình ấm áp hạnh phúc của cậu bỏ rơi cậu rồi. Có lẽ họ đã chê cậu phiền phức nên đã không đưa Nguyên Bảo cậu đi cùng.
Trận lửa lớn khi ấy như quái vật nuốt trọn ba mẹ em gái của Nguyên Bảo. Lửa nóng thiêu đốt tất cả, nhưng lại khiến lòng người giá băng. Tai nạn lấy đi người nhà, cũng lấy đi đôi chân của một con người đã từng chìm đắm trong hạnh phúc. Để người ta biết thế nào là đau đớn.
Vốn muốn vùi mình trong tro tàn đó, Nguyên Bảo gào khóc trong đau đớn lao thân vào hoả hoạn, ý muốn cứu được ít nhất một người, một người thôi cũng được. Nhưng mọi thứ quá muộn màng, đã hoá tro hết rồi.
Đôi chân cậu bị cây xà nhà đổ trúng, gãy xương. Không thể chạy, cũng không thể cứu được bất kì ai. Nguyên Bảo im lặng, dùng đôi tay đã bị nung bỏng rát bò về hướng cửa phòng ba mẹ.
Không còn nhớ làm cách nào cậu được cứu ra ngoài, là cứu hoả, hay là một người toàn thân ướt sũng đang ôm cậu vào lòng.
Ý thức Nguyên Bảo khi ấy như bị bao trùm bởi khói độc, mụ mị. Tưởng chừng như bản thân đã chết, như lại nghe được lời thì thầm, có người đau lòng cho cậu.
"Bảo, Bảo."
"Nguyên Bảo." Giọng chị y tá đột nhiên vang lớn bên tai. "Nãy giờ chị nói, em nghe không?"
Nguyên Bảo vẫn không nói gì, xoè bàn tay ra. Chị y tá nhìn bàn tay đầy vết sẹo vẫn không quen nổi, chị ta bỏ những viên thuốc lên đôi tay ấy.
"Đừng nghĩ lung tung nữa, chiều nay cậu ấy sẽ đến, em phải khoẻ mạnh đừng để người ta lo lắng!"
Bỏ lại một câu, y tá lắc đầu lại đẩy xe ra ngoài, khép cửa lại như ban đầu.
......................
Đau đớn đè trên đau khổ.
Bệnh viện không tính lớn cũng không quá nhỏ. Phòng bệnh số 21 ở vừa lúc có thể biết được mọi biến động trong bệnh viện.
Cũng chỉ là một ngày dài đằng đẵng ngồi một chỗ trên giường bệnh. Ngày dài chờ người duy nhất cần Nguyên Bảo của bây giờ.
Chiều.
3h00'...4h00'...5h00'. Thời gian cứ chầm chậm bò đi. Tiếng tích tích kim đồng hồ xoay cứ xoáy vào lòng thanh niên. Không hiểu sao lòng người cứ nao nao, khó chịu lại bất lực. Nguyên Bảo vẫn lặng im chờ đợi theo mỗi lần nhảy của đồng hồ.
Anh ấy chưa bao giờ lỡ hẹn với cậu. Hay nói đúng hơn, anh ấy mỗi ngày đều đúng giờ đến chăm sóc kẻ tàn phế này. Nhưng hôm nay, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu đỏ mái tóc xơ của Nguyên Bảo, anh ấy vẫ chưa đến.
Lại một hồi tiếng tích tích của đồng hồ trôi qua. Đêm khuya chưa ngủ, Nguyên Bảo vẫn đợi người. Tưởng chừng như đêm về sẽ yên ắng như mọi hôm. Nhưng hôm nay khác thường, cảm giác bất an trào từ dạ dày trào lên, khó chịu.
Xe cấp cứu kêu ing ỏi chạy thẳng vào bệnh viện. Bệnh nhân đang ngủ cũng dần thức giấc hóng chuyện. Tiếng bác sĩ la lên gấp rút:
"Chuẩn bị phòng cấp cứu."
"Cậu đẩy xe nhanh lên, bệnh nhân mất máu quá nhiều."
"Đã liên lạc với người nhà bệnh nhân chưa?"
"Trưởng khoa, phòng cấp cứu mất điện rồi!"
"Mở phòng khẩn cấp, nhanh lên."
Bước chân cứ ngày càng dồn dập, ngày càng nhanh. Nhưng Nguyên Bảo cứ như bệnh nhân tâm thần, ngồi ngẩn ngơ một chỗ không để ý xung quanh có ồn ào thế nào.
Reng reng reng.
Reng reng reng.
Chuông điện thoại reo lên, kéo bệnh nhân tâm thần về với hiện tại. Nguyên Bảo cuối cùng cũng có động tĩnh. Nhìn dãy số gọi đến, môi khẽ mỉm cười, để lộ dòng cảm xúc duy nhất trong ngày hôm nay. Ngẩn ngơ xong cũng phải bắt máy.
"Anh."
"..."
Ầm! Đầu dây bên kia lên tiếng như sấm rền sóng dữ.
Lòng cậu như có thứ gì đổ vỡ, như bình hoa sứ mỏng manh bị người mang ra ném từ trên cao xuống, vỡ tan tành. Nguyên Bảo chính thức một lần nữa nhận được tin xấu. Cậu run rẩy cầm chắc điện thoại, cố gắng rằn ra tỉnh táo, một lần nữa hỏi lại đầu máy 'Anh❤️' bên kia:
"Anh, anh nói gì?.. K, không thể nào...như thế được. Anh ấy...làm sao... làm sao... lại..."
Câu trả lời cậu nhận được là sét đánh ngang tai. "Cậu là người nhà của ****, mời cậu nhanh chóng đến bệnh viện xxx làm thủ tục phẫu thuật khẩn cấp, alo, alo..." Đang nói giữa chừng thì nghe thấy âm thanh inh ỏi, bác sĩ bên kia liền gọi lại vài lần.
Nguyên Bảo điên cuồng nhấn chuông gọi y tá, kéo chăn ra khỏi người với ý định bò xuống. Dù có phải lết cái thân tàn phế của mình đi chăng nữa, cậu nhất định phải đến phòng cấp cứu.
Đôi chân không có lực, trực tiếp va mạnh xuống nền nhà, vết thương cũ ở đầu gối vốn dĩ đã được chữa lành lại hoàn toàn vỡ ra. Máu chảy lênh láng. Nguyên Bảo kéo lê thân mình ra đến cửa...
"Aaaa."
Y tá đẩy cửa vào thấy khung cảnh này liền hét lớn. Thành công thu hút đám đông đang từ trong phòng hóng chuyện bên ngoài.
"Nguyên Bảo, cậu, cậu làm sao?"
Thấy người đến, Nguyên Bảo nhịn không được gào lên:
"Phòng cấp cứu, mau đưa tôi đến phòng cấp cứu."
"Nhưng..."
"Nhanh lên, tôi cầu xin chị đó."
Phòng cấp cứu ngay dãy nhà bên cạnh, đoạn đường đi cũng không gần. Nguyên Bảo được đưa lên xe lăn, dù một thân đầy máu vẫn chưa được lau sạch, nhưng y tá vẫn không dám làm gì. Cô ta nhanh chóng đẩy cậu đến phòng cấp cứu, căn phòng đang ánh lên ánh sáng đỏ.
Qua tấm kính nhìn vào những vị bác sĩ đang tiến hành phẫu thuật. Trái tim treo cao của Nguyên Bảo liên tục rung lắc, miệng liên tục lẩm bẩm lẩm bẩm:
"Anh nhất định không sao, anh sẽ ổn thôi!"
Nhưng càng như vậy càng bất an, bác sĩ trong phòng cũng dần không còn bình tĩnh được, bắt đầu loạn lên. Như có tranh chấp, cãi vã, như có thảo luận thoả thuận của họ. Ánh đèn đỏ vụt tắt. Phòng cấp cứu mở ra, các y bác sĩ lần lượt đi ra.
Nguyên Bảo vẫn ngồi trên xe lăn đợi, đợi một vị nào đó đứng trước mặt cậu nói anh không sao.
Nhưng cậu nhận lại đươc là cái lắc đầu: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân chấn thương nặng, mất máu quá nhiều..."
Không còn nghe được lời nói của bác sĩ. Nguyên Bảo như trải qua một trận động đất sóng thần, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu.
"Tôi, tôi có thể đi vào không."
"Vào nhìn người yêu tôi lần cuối không."
Bác sĩ im lặng tránh đường đi cho cậu. Đôi mắt ông áy náy, không cứu được một mạng người là thất bại lớn nhất của một vị bác sĩ.
Nhìn cậu thanh niên tự lăn bánh bước vào, ông ta lặng lẽ đóng kín cửa, ánh mắt ra hiệu cho y tá trông chừng.
"Anh, cuối cùng anh cũng tới thăm em. Anh biết không, em đợi anh cả ngày rồi đấy!"
Updated 104 Episodes
Comments
Nguyễn Mai Anh
hay
2022-08-05
1
Ngoc Nguyen
....
2022-05-10
1
cá ướp muối
hay quá
2022-02-20
2