Chương 3: Truyện Tranh

“Có phải anh ta bị bệnh gì không? Sao lại có chuyện này được?”

“Anh ấy chỉ có nhóm máu đặc biệt mà thôi, bệnh thì không có. Chỉ là nếu muốn sinh con, nhất định phải là một người phụ nữ cùng nhóm máu mới được. Tớ nghe anh ấy nói, cả thế giới cũng chỉ có mấy người thôi.”

Cô gái ăn nói hùng hổ kia cuối cùng cũng trầm mặc, sau đó giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Đúng là có nhóm máu đó thật, nhưng nếu không tìm được thì sao? Không phải hôm trước cậu nói bà nội của anh ta không sống được bao lâu nữa sao?”

“Đúng thế, cứ chờ đợi thôi.”

“Cậu thật sự để yên chuyện đó sao? Chuyện mà anh ta sẽ cùng một người phụ nữ khác sinh con đó, cậu thật sự để yên sao?”

“Đương nhiên là không rồi, mình sẽ không để chuyện đó xảy ra. Mình sẽ không để cho người phụ nữ khác cướp anh ấy khỏi tay mình.”

Giọng nói của người vừa rồi khiến Tiêu Dao nổi gai ốc, người kiểu gì thế không biết, sao có thể độc ác thế chứ? Cô lùi người lại, không ngờ chỉ đi mua quà tặng lại có thể nghe một câu chuyện hay như vậy. Cô lại có ý tưởng để vẽ truyện tranh rồi, câu chuyện vừa rồi của cô gái kia rất hay nó khiến đầu óc cô liên tưởng đến nhiều cái.

Đang mải suy nghĩ Tiểu Hiên đến bên vỗ vai cô: “Cậu mua được gì rồi?”

Tiêu Dao nhìn chiếc đồng hồ trong tay mình nói: “Chính nó, không biết cậu ta có thích hay không, nhưng tớ thấy nó rất được.”

“Con mắt cậu cũng biết nhìn đấy, tính tiền rồi đi thôi.” Tiểu Hiên kéo Tiêu Dao về trước.

“Cậu mua cái gì vậy?” Tiêu Dao vừa đi vừa hỏi.

“Một cây bút.” Tiểu Hiên nói.

“Này, cậu cũng được quá ha.”

“Tớ mà lại, đi thôi.”

Thanh toán xong hai người liền bước ra ngoài. Hai người đi chưa lâu một thân ảnh cao lớn đi vào trong siêu thị, hai người phụ nữ kia khi nhìn thấy hắn thì vui vẻ không thôi.

“Anh tới rồi à?” Triệu Hiểu Hiểu hỏi.

“Ừm, anh tới đón em. Đi thôi.” Giọng nói lạnh lùng của Lam Thiên Hạo vang lên.

Triệu Hiểu Hiểu quay qua nhìn cô bạn thân của mình nói: “Lâm Lâm, chúng tớ đi trước nhé?“

Người được gọi là Lâm Lâm cười gật đầu, ánh mắt dán chặt trên khuôn mặt của Lam Thiên Hạo không rời.

Lam Thiên Hạo nhìn người phụ nữ bên cạnh Triệu Hiểu Hiểu, nhưng cũng chỉ nhìn chứ không nói gì. Sau đó hai người nắm tay nhau bỏ đi, để lại một mình người phụ nữ kia ở đó. Mắt cô ta dán chặt vào bóng lưng của hai người, tay nắm chặt lại đầy tức giận.

Về tới nhà việc đầu tiên là Tiêu Dao bắt tay vào vẽ tranh của mình, mấy hôm trước độc giả lại hối cô ra truyện mới, vừa hay cô đang có ý tưởng. Những từ ngữ và những gì hai người phụ nữ kia nói cô đều nhớ rất rõ, cũng nhờ đó mà cô có một ý tưởng và cốt truyện tương tự như vậy. Loay hoay trong phòng mãi tới mười hai giờ đêm, cô hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình, ngày mai cô sẽ gửi nó đi.

Hai ngày sau.

Trong một căn phòng rộng rãi, đồ đạc được trưng bày vô cùng gọn gàng, căn phòng không dính một chút bụi nào. Bên trong người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa sổ, đôi mắt phượng hẹp nhìn ra bên ngoài với nhiều suy nghĩ.

Ngoài cửa bỗng có người bước vào, gương mặt rất khó coi. Anh ta cúi đầu nói:

“Lam Tổng, vừa rồi tôi mới đọc được một câu chuyện thế này. Là của một tác giả ở trên mạng, anh có muốn xem không?”

“Hạo Tam, cậu sao vậy? Không phải chỉ là một câu chuyện thôi sao? Đưa đây.”

Hạo Tam tiến về trước, đưa điện thoại trên tay của mình cho Lam Thiên Hạo xem. Khi đọc đến câu thứ hai, gương mặt của hắn bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt cũng lạnh lùng đi rất nhiều.

“Ai vẽ cái này?”

“Là một tác giả trên mạng!”

“Tác giả trên mạng? Tên này chán sống rồi sao? Sao lại dám vẽ về tôi chứ?”

Hạo Tam gãi đầu nói: “Thật ra cũng không phải là vẽ về anh, chỉ là vẽ về một người đàn ông có nhóm máu đặc biệt thôi.”

“Cậu nghĩ còn ai ngoài tôi ở Nhạc Thành này thuộc nhóm máu quý? Nhưng tại sao tên này lại biết để vẽ?”

Hạo Tam khó xử nói: “Người này là tác giả mà, suy nghĩ rồi vẽ ra cũng không phải là chuyện bình thường thưa anh.”

“Tôi không chấp nhận nó, liên hệ với tên này, sau đó gỡ bài xuống cho tôi.” Nói xong hắn dừng lại một chút, sau đó lại nói: “Không, điều tra xem tên này là ai, tôi muốn biết ai lại dám vẽ về tôi như vậy.”

“Dạ, tôi sẽ đi làm ngay.” Nói xong Hạo Tam chạy thật nhanh ra ngoài.

Bên trong phòng, gương mặt của Lam Thiên Hạo nhìn chằm chằm chiếc điện thoại. Tên này rất giỏi, có thể vẽ hắn như vậy sao? Tên này chán sống thật rồi.

Cùng lúc này ở trong căn nhà nhỏ, giọng nói vui vẻ của Tiêu Dao vang lên: “Vâng, cảm ơn biên tập. Dạ, em sẽ cố gắng thật tốt, vâng, cảm ơn chị.”

Tiểu Hiên vừa nấu bữa sáng vừa thò đầu ra hỏi: “Truyện tranh mới của cậu được nhận rồi hả? Cậu gửi lúc nào mà tớ không biết vậy?”

“Hôm qua đấy. Cậu có muốn biết tớ vẽ về nam chính như thế nào không?” Tiêu Dao hỏi.

Tiểu Hiên có chút tò mò hỏi: “Như thế nào? Lại là tổng tài tàn ác chuyên đi bắt mấy người phụ nữ để làm công cụ ấm giường? Này, tớ nói thật nhé Tiêu Dao, khi nào cậu mới bỏ cái thể loại đấy vậy? Nó xưa lắm rồi.”

Tiêu Dao không quan tâm tới mấy câu sau của Tiểu Hiên, trước giờ cô luôn thích vẽ tranh về những tổng tài tàn ác, đó chính là cách vẽ của cô. Đương nhiên nếu muốn thay thì phải cần thời gian, không thể nào trong ngày một ngày hai được.

“Lần này tớ vẽ nam chính là một người đàn ông thuộc nhóm máu hiếm có ở trên thế gian này, và luôn muốn tìm một cô gái có cùng nhóm máu để sinh con cho mình.”

Tiểu Hiên tắt bếp chạy thật nhanh vào trong phòng, cô ấy đứng đối diện sờ tay vào trán cô nói:

“Cậu không bị ấm đầu. Tớ nói này Tiêu Dao, có phải cậu vẽ nhiều quá đến mức điên loạn đầu không? Làm gì có nhóm máu nào như thế chứ? Nếu cậu vẽ vậy độc giả sẽ nói cậu bị điên đấy. Đúng là biến thái hết chỗ nói.”

Tiêu Dao đẩy bàn tay của Tiểu Hiên ra, đẩy đẩy mấy sợi tóc mái của mình nói:

“Đúng là nó không hợp cho lắm. Nhưng tớ đã tìm hiểu kỹ rồi, nhân vật nam chính của tớ có nhóm máu đặc biệt, và chỉ quan hệ với nữ có cùng nhóm máu mới có thể sinh con. Nếu không đứa bé sinh ra sẽ không được khoẻ mạnh, có khi còn không sống được.”

“Tớ vẫn cảm thấy nó không bình thường. Nhưng khi cậu nói vậy tớ cảm thấy cũng được, đúng là có nhóm máu hiếm đó thật. Vậy cậu có ý tưởng cho những cái diễn biến sau không? Có thể bật mí chút không? Tự nhiên tớ cảm thấy tò mò quá?”

“Thiên cơ bất khả lộ. Mà truyện tranh của tớ cũng được nhận rồi, giờ tớ chỉ cần vẽ thôi.” Tiêu Dao vừa cười vừa nói.

“Nhưng mà cũng chỉ có trong truyện thôi đúng không? Ngoài đời làm gì có loại chuyện như vậy chứ?” Tiểu Hiên hỏi.

“Đúng vậy, tớ cũng nghĩ như cậu. Ngoài đời làm gì có chuyện đó chứ, có cho tiền tớ cũng không tin đâu.”

Tiêu Dao cười nói. Mặc dù truyện mới này của cô có ý tưởng nhờ câu chuyện của hai người phụ nữ kia, nhưng cô đương nhiên sẽ không tin lời của hai người họ. Trên đời này làm gì có loại máu hiếm mà phải quan hệ với người cùng nhóm máu mới có con được chứ, đúng là hoang đường. Và cô cũng không tin trên đời này có một người đàn ông sẽ bắt một người phụ nữ có nhóm máu giống mình để quan hệ.

Hot

Comments

Nguyễn Su Su

Nguyễn Su Su

đợt này bà chị thảm rồi

2022-04-05

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Tin Động Trời
2 Chương 2: Chính Là Cô Gái Kia
3 Chương 3: Truyện Tranh
4 Chương 4: Tôi Nói Cô Ta Vẽ Tôi Chính Là Vẽ Tôi
5 Chương 5: Cô Ấy Cái Gì Cũng Tốt
6 Chương 6: Mất Sự Trong Trắng
7 Chương 7: Que Thử Thai
8 Chương 8: Có Thai
9 Chương 9: Con Sắp Làm Ba Rồi
10 Chương 10: Bỏ Đứa Bé (thượng)
11 Chương 11: Bỏ Đứa Bé (hạ)
12 Chương 12: Có Người Sắp Xếp
13 Chương 13: Chính Thức Gặp Mặt
14 Chương 14: Tôi Muốn Cô Sinh Đứa Bé
15 Chương 15: Số Phận Giống Nữ Chính Trong Chuyện
16 Chương 16: Nhân Vật Nam Chính Khốn Nạn
17 Chương 17: Nam Chính Bệnh Về Máu Và Ghẻ Lở
18 Chương 18: Gặp Người Không Muốn Gặp
19 Chương 19: Người Phụ Nữ Làm Vật Thí Nghiệm
20 Chương 20: Hết Thời Hạn Một Tuần
21 Chương 21: Tôi Nghe Lời Anh
22 Chương 22: Chạy Trốn Người Đó
23 Chương 23: Cuộc Gọi Điện Thoại
24 Chương 24: Nhốt Cô
25 Chương 25: Nhịn Cơm
26 Chương 26: Nếu Sảy Thai, Tôi Khiến Cô Có Lại
27 Chương 27: Lo Lắng Cho Cô
28 Chương 28: Dối Lòng
29 Chương 29: Thả Cô
30 Chương 30: Mời Tôi Ăn Cùng Không?
31 Chương 31: Cùng Nhau Ăn Tối
32 Chương 32: Tức Giận
33 Chương 33: Tìm Tới Cửa Gây Chuyện
34 Chương 34: Tôi Sẽ Đưa Cô Ấy Đi
35 Chương 35: Đến Hỏi Tội
36 Chương 36: Cử Chỉ Thân Mật
37 Chương 37: Ba Mẹ Biết Chuyện
38 Chương 38: Không Có Được Tôi
39 Chương 39: Hợp Tác Cùng Có Lợi
40 Chương 40: Ngã
41 Chương 41: Bỏ Đứa Bé Đi
42 Chương 42: Không Có Đứa Con Gái Này
43 Chương 43: Không Để Cô Rời Đi
44 Chương 44: Hắn Từng Trải Qua Đau Thương
45 Chương 45: Tôi Giúp Anh Bôi Thuốc
46 Chương 46: Mất Ba
47 Chương 47: Không Có Con Gái
48 Chương 48: Trở Nên Ngoan Ngoãn
49 Chương 49: Biết Chuyện
50 Chương 50: Là Anh Hại Chết Ba Tôi
51 Chương 51: Dằn Vặt Lẫn Nhau
52 Chương 52: Con Hận Anh Ta
53 Chương 53: Muốn Chết Sao? Đừng Hòng
54 Chương 54: Thừa Nhận Yêu
55 Chương 55: Muốn Anh Cảm Nhận Nỗi Đau Giống Tôi
56 Chương 56: Gặp Bà Nội
57 Chương 57: Đánh Dấu Chủ Quyền
58 Chương 58: Nếu Tôi Hại Bà Nội Của Anh Thì Sao?
59 Chương 59: Đến Chỗ Triệu Hiểu Hiểu
60 Chương 60: Không Vui
61 Chương 61: Đau Bụng
62 Chương 62: Sinh Con
63 Chương 63: Tôi Muốn Rời Đi
64 Chương 64: Muốn Bù Đắp Cho Em
65 Chương 65: Lễ Đầy Tháng
66 Chương 66: Không Phải Tôi Đẩy
67 Chương 67: Cô Đi Đi, Đừng Để Tôi Gặp Lại
68 Chương 68: Năm Năm Sau
69 Chương 69: Trở Lại Nhạc Thành
70 Chương 70: Trở Về Nhà
71 Chương 71: Gặp Lại Tiểu Hiên
72 Chương 72: Người Đàn Ông Đó Chưa Kết Hôn
73 Chương 73: Lễ Kết Hôn Của Tiểu Hiên
74 Chương 74: Người Phụ Nữ Không Ra Gì
75 Chương 75: Lâu Rồi Mới Gặp
76 Chương 76: Rốt Cuộc Người Đó Là Ai?
77 Chương 77: Tôi Vẫn Nhớ Em
78 Chương 78: Gặp Lại Triệu Hiểu Hiểu
79 Chương 79: Tiểu Bảo
80 Chương 80: Gặp Lại Nhau
81 Chương 81: Chủ Động Đi Gặp Lam Thiên Hạo
82 Chương 82: Người Có Tuổi
83 Chương 83: Dị Ứng Với Mật Ong
84 Chương 84: Anh Đã Thay Đổi Rất Nhiều
85 Chương 85: Suýt Nữa Thì Mất Mạng
86 Chương 86: Chủ Động Gọi Cho Triệu Hiểu Hiểu
87 Chương 87: Tiêu Dao Tỉnh Lại
88 Chương 88: Chính Vì Yêu Nên Cô Mới Hận
89 Chương 89: Chạy Trốn Lam Thiên Hạo
90 Chương 90: Gặp Anh Ta Chưa?
91 Chương 91: Con Số May Mắn
92 Chương 92: Biết Triệu Hiểu Hiểu Không?
93 Chương 93: Cô Ấy Là Của Tôi
94 Chương 94: Chào Mừng Em Về Nhà
95 Chương 95: Người Phụ Nữ Lam Thiên Hạo Yêu
96 Chương 96: Anh Có Chuyện Giấu Tôi?
97 Chương 97: Anh Muốn Tôi Làm Gì?
98 Chương 98: Chuyện Này Không Liên Quan Tới Anh
99 Chương 99: Kết Truyện
Chapter

Updated 99 Episodes

1
Chương 1: Tin Động Trời
2
Chương 2: Chính Là Cô Gái Kia
3
Chương 3: Truyện Tranh
4
Chương 4: Tôi Nói Cô Ta Vẽ Tôi Chính Là Vẽ Tôi
5
Chương 5: Cô Ấy Cái Gì Cũng Tốt
6
Chương 6: Mất Sự Trong Trắng
7
Chương 7: Que Thử Thai
8
Chương 8: Có Thai
9
Chương 9: Con Sắp Làm Ba Rồi
10
Chương 10: Bỏ Đứa Bé (thượng)
11
Chương 11: Bỏ Đứa Bé (hạ)
12
Chương 12: Có Người Sắp Xếp
13
Chương 13: Chính Thức Gặp Mặt
14
Chương 14: Tôi Muốn Cô Sinh Đứa Bé
15
Chương 15: Số Phận Giống Nữ Chính Trong Chuyện
16
Chương 16: Nhân Vật Nam Chính Khốn Nạn
17
Chương 17: Nam Chính Bệnh Về Máu Và Ghẻ Lở
18
Chương 18: Gặp Người Không Muốn Gặp
19
Chương 19: Người Phụ Nữ Làm Vật Thí Nghiệm
20
Chương 20: Hết Thời Hạn Một Tuần
21
Chương 21: Tôi Nghe Lời Anh
22
Chương 22: Chạy Trốn Người Đó
23
Chương 23: Cuộc Gọi Điện Thoại
24
Chương 24: Nhốt Cô
25
Chương 25: Nhịn Cơm
26
Chương 26: Nếu Sảy Thai, Tôi Khiến Cô Có Lại
27
Chương 27: Lo Lắng Cho Cô
28
Chương 28: Dối Lòng
29
Chương 29: Thả Cô
30
Chương 30: Mời Tôi Ăn Cùng Không?
31
Chương 31: Cùng Nhau Ăn Tối
32
Chương 32: Tức Giận
33
Chương 33: Tìm Tới Cửa Gây Chuyện
34
Chương 34: Tôi Sẽ Đưa Cô Ấy Đi
35
Chương 35: Đến Hỏi Tội
36
Chương 36: Cử Chỉ Thân Mật
37
Chương 37: Ba Mẹ Biết Chuyện
38
Chương 38: Không Có Được Tôi
39
Chương 39: Hợp Tác Cùng Có Lợi
40
Chương 40: Ngã
41
Chương 41: Bỏ Đứa Bé Đi
42
Chương 42: Không Có Đứa Con Gái Này
43
Chương 43: Không Để Cô Rời Đi
44
Chương 44: Hắn Từng Trải Qua Đau Thương
45
Chương 45: Tôi Giúp Anh Bôi Thuốc
46
Chương 46: Mất Ba
47
Chương 47: Không Có Con Gái
48
Chương 48: Trở Nên Ngoan Ngoãn
49
Chương 49: Biết Chuyện
50
Chương 50: Là Anh Hại Chết Ba Tôi
51
Chương 51: Dằn Vặt Lẫn Nhau
52
Chương 52: Con Hận Anh Ta
53
Chương 53: Muốn Chết Sao? Đừng Hòng
54
Chương 54: Thừa Nhận Yêu
55
Chương 55: Muốn Anh Cảm Nhận Nỗi Đau Giống Tôi
56
Chương 56: Gặp Bà Nội
57
Chương 57: Đánh Dấu Chủ Quyền
58
Chương 58: Nếu Tôi Hại Bà Nội Của Anh Thì Sao?
59
Chương 59: Đến Chỗ Triệu Hiểu Hiểu
60
Chương 60: Không Vui
61
Chương 61: Đau Bụng
62
Chương 62: Sinh Con
63
Chương 63: Tôi Muốn Rời Đi
64
Chương 64: Muốn Bù Đắp Cho Em
65
Chương 65: Lễ Đầy Tháng
66
Chương 66: Không Phải Tôi Đẩy
67
Chương 67: Cô Đi Đi, Đừng Để Tôi Gặp Lại
68
Chương 68: Năm Năm Sau
69
Chương 69: Trở Lại Nhạc Thành
70
Chương 70: Trở Về Nhà
71
Chương 71: Gặp Lại Tiểu Hiên
72
Chương 72: Người Đàn Ông Đó Chưa Kết Hôn
73
Chương 73: Lễ Kết Hôn Của Tiểu Hiên
74
Chương 74: Người Phụ Nữ Không Ra Gì
75
Chương 75: Lâu Rồi Mới Gặp
76
Chương 76: Rốt Cuộc Người Đó Là Ai?
77
Chương 77: Tôi Vẫn Nhớ Em
78
Chương 78: Gặp Lại Triệu Hiểu Hiểu
79
Chương 79: Tiểu Bảo
80
Chương 80: Gặp Lại Nhau
81
Chương 81: Chủ Động Đi Gặp Lam Thiên Hạo
82
Chương 82: Người Có Tuổi
83
Chương 83: Dị Ứng Với Mật Ong
84
Chương 84: Anh Đã Thay Đổi Rất Nhiều
85
Chương 85: Suýt Nữa Thì Mất Mạng
86
Chương 86: Chủ Động Gọi Cho Triệu Hiểu Hiểu
87
Chương 87: Tiêu Dao Tỉnh Lại
88
Chương 88: Chính Vì Yêu Nên Cô Mới Hận
89
Chương 89: Chạy Trốn Lam Thiên Hạo
90
Chương 90: Gặp Anh Ta Chưa?
91
Chương 91: Con Số May Mắn
92
Chương 92: Biết Triệu Hiểu Hiểu Không?
93
Chương 93: Cô Ấy Là Của Tôi
94
Chương 94: Chào Mừng Em Về Nhà
95
Chương 95: Người Phụ Nữ Lam Thiên Hạo Yêu
96
Chương 96: Anh Có Chuyện Giấu Tôi?
97
Chương 97: Anh Muốn Tôi Làm Gì?
98
Chương 98: Chuyện Này Không Liên Quan Tới Anh
99
Chương 99: Kết Truyện

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play