Chương 5: Cô Ấy Cái Gì Cũng Tốt

“Đấy, tớ nói mà, cậu vẫn còn tình cảm với người ta nhưng không dám nói. Không sao, tớ sẽ là quân sư giúp hai người có được không? Chắc chắn tớ sẽ làm cho hai cậu trở lại bên nhau như trước.” Tiêu Dao cười nói.

Tiểu Hiên cúi đầu không nói gì, gương mặt cô đỏ lên vì ngại. nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ bởi vì cô ấy biết Tiêu Dao nói được chắc chắn sẽ làm được.

Hai người đến chỗ hẹn là bảy giờ tối, Tiêu Dao và Tiểu Hiên được phục vụ dẫn đến nơi mà Giang Thiếu Tần đặt bàn. Đến nơi cô thấy xung quanh có rất nhiều người đều là những người cô quen biết, đàn anh Phùng Tuấn cũng đang ngồi ở đó, khi nhìn thấy hai người anh nở nụ cười xem như chào hỏi.

Tiêu Dao đưa mắt nhìn xung quanh, nơi Giang Thiếu Tần ngồi lúc này đang có một cô gái. Người này cô biết, cô ấy là tam tiểu thư của Lam Thị, tên là Lam Hân Hân. Hai người họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Cô cũng nghe nói, hai nhà Giang Lam còn dự định sau khi họ tốt nghiệp sẽ để họ kết hôn với nhau. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình là một người thừa ở đây.

“Sao vậy? Thấy người cậu thầm yêu bên cạnh một cô gái khác nên không vui hay sao?” Tiểu Hiên bên cạnh hỏi.

Tiêu Dao đưa ánh mắt hận không thể bóp chết qua nhìn cô ấy, cũng không nói gì nở nụ cười đi về trước nói:

“Mọi người đến sớm thế sao? Tớ và Tiểu Hiên bị tắc đường nên giờ mới đến được.”

“Không phải do hai cậu đến muộn đâu, là bọn tớ tới sớm thôi. Hai cậu đến là tớ vui lắm đấy.” Giang Thiếu Tần cười nói.

Tiêu Dao gật đầu, đưa món quà về phía Giang Thiếu Tần nói: “Đúng rồi Thiếu Tần, đây là quà mà tớ tặng cậu. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

Giang Thiếu Tần đứng dậy nhận quà gật đầu cười nói: “Cảm ơn cậu nhiều lắm. Ngồi xuống đi.” Anh chỉ xuống chiếc ghế bên cạnh Lam Hân Hân nói.

Tiêu Dao gật đầu, nhìn chiếc ghế đó cảm thấy bản thân không thích hợp để ngồi, để hai người họ ngồi vẫn thích hợp hơn. Cô đi về phía đàn anh Phùng Tuấn ngồi xuống. Không hề quan tâm tới ánh mắt không vui của Giang Thiếu Tần. Lam Hân Hân bên cạnh có thể nhìn thấy được ánh mắt đó, nhưng cô ấy chỉ cười. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt của Tiêu Dao như đang suy nghĩ cái gì đó.

“Đàn anh, anh đến lâu chưa?”

“Anh cũng vừa mới tới thôi, em ngồi xuống đi đừng đứng như vậy chứ.”

“Anh thấy bạn em Tiểu Hiên thế nào?” Tiêu Dao ngồi xuống hỏi.

Phùng Tuấn đưa ánh mắt qua nhìn Tiểu Hiên đang đứng ở phía xa mình nói: “Cô ấy rất tốt, cái gì cũng tốt hết.”

Anh ta vừa dứt lời, bỗng nhiên một tiếng đập bàn vang lên. Những người ở xung quanh bàn không khỏi đưa mắt nhìn, cũng khiến cho bước chân của một người đàn ông đang đi phía trước dừng lại. Hắn quay gót giày, hướng về phía người đập bàn nhìn.

“Anh thấy cậu ấy rất tốt mà anh lại khiến cho bạn em chảy nước mắt mỗi đêm sao? Anh có biết hai chữ nam tử hán viết như thế nào không hả? Hay em dạy anh viết nhé? Người ta thường nói rằng yêu là phải nói, yêu là phải hành động, nếu không khi mất đi sẽ hối tiếc lắm đấy. Bạn em cái gì cũng tốt, nếu anh không trân trọng cậu ấy thì em sẽ không cho anh cơ hội lần hai đâu.”

Tiêu Dao mặc kệ những ánh mắt hiếu kỳ đang nhìn mình, cô vừa cười vừa nói với Phùng Tuấn. Anh ta nhìn về phía Tiểu Hiên đang đứng cách đó không xa, sau đó nói:

“Cảm ơn em! Chắc chắn anh sẽ không phụ lòng tin của em dành cho anh. Tiểu Hiên sau này anh sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhất định không để cho cô ấy khóc nữa.”

Phùng Tuấn cười, cuối cùng anh cũng hiểu ra rồi. Thật sự phải cảm ơn Tiêu Dao rất nhiều, nhờ có cô mà anh mới hiểu được những thứ này. Nếu anh không nhân cơ hội này chắc chắn anh sẽ đánh mất Tiểu Hiên mãi mãi.

“Vậy mới tốt đàn anh ạ! Anh có thể hiểu ý của em khiến em rất vui. Hôm nay anh hứa với em rồi đấy, nếu anh còn làm cho bạn em khóc nữa em sẽ không cùng anh ngồi nói chuyện nữa mà sẽ đánh anh đấy. Bạn em đang tìm chỗ ngồi đó, bên ghế kia của anh còn thừa chỗ đúng không?” Tiêu Dao nói.

Phùng Tuấn hiểu ý đứng dậy chạy đến bên Tiểu Hiên nắm tay cô ngồi bên cạnh mình. Tiểu Hiên cũng không bất ngờ gì, ngược lại cô còn rất vui. Đưa ánh mắt cảm ơn về phía Tiêu Dao.

Người đàn ông đang đứng kia gương mặt hứng thú nhìn cô, sau đó quay người bước đi. Khi hắn vừa biến mất ở ngã rẽ, Tiêu Dao ngẩng đầu lên nhìn hướng đó, sao cô lại có cảm giác có một ánh mắt nhìn cô chằm chằm thế nhỉ?

Buổi tiệc kết thúc, mọi người nói muốn cùng nhau đi hát karaoke. Tiêu Dao cũng không từ chối, dù sao cô cũng không mất tiền. Được ăn miễn phí, còn được xem người ta hát miễn phí đương nhiên là chuyện vui. Khi mọi người đến Bóng Đêm là mười giờ tối. Nơi này vẫn là lần thứ hai cô tới, lần đầu là một năm trước cũng vào sinh nhật của Giang Thiếu Tần.

Cô nhìn xung quanh lại không thấy Tiểu Hiên và đàn anh Phùng Tuấn đâu. Bỗng nhiên trong đầu cô nhảy lên một vài hình ảnh đó là hai người kia đang ở bên nhau. Lòng cũng bớt lo đi rất nhiều, chỉ cần có đàn anh bên cạnh Tiểu Hiên thì cô không cần phải lo gì nữa.

Tiêu Dao chọn một chỗ không ai thấy để ngồi, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn lên bàn trên. Ở đó gương mặt vui vẻ của Giang Thiếu Tần hiện ra trước mặt cô, anh đang cười với Lam Hân Hân. Nhìn đi nhìn lại hai người họ vô cùng đẹp đôi, đúng là trai tài gái sắc. Bỗng nhiên lòng không vui, dù sao cô và anh cũng không thể nào, cô chỉ xứng đứng từ xa nhìn anh như thế này mà thôi.

Phía trên mọi người hát rất vui đối qua đối lại với nhau, sinh viên bọn cô đều như vậy đấy. Ở trường thì sống chết với giáo viên và những môn học, ở nhà thì căng não lên với ba mẹ vì những câu hỏi. Chỉ có những lúc thư giãn như thế này mới vui vẻ và thoải mái thôi. Tiêu Dao kéo lên một nụ cười vui vẻ.

Bên ngoài cửa có người phục vụ mở cửa ra, Tiêu Dao vô tình đưa mắt ra nhìn là một người đàn ông xa lạ từ lúc tới đây đến giờ cô chưa nhìn thấy. Trên khay anh ta bê hai ly rượu, đang muốn xem người kia sẽ làm gì thì điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên một đoạn tin nhắn, là Tiểu Hiên nhắn tới: “Cậu lát nữa về một mình nhé! Tớ và đàn anh tối nay sẽ ở cùng nhau. Trên đường về cẩn thận nhé! Tiêu Dao cảm ơn cậu, yêu cậu nhiều lắm!” Sau đoạn tin nhắn Tiểu Hiên còn thả một trái tim.

Tiêu Dao mỉm cười gửi lại một chữ “ok” sau đó tắt điện thoại bỏ vào túi. Cô ngẩng đầu muốn nhìn xem người phục vụ kia đâu thì không thấy anh ta nữa. Trước mặt cô xuất hiện thêm hai ly rượu hình như vừa rót, cô đưa lên miệng ngửi thử cảm thấy có mùi gì đó không đúng.

Nhìn cậu bạn bên cạnh đang mỉm cười nhìn nên cô nghĩ ly rượu chắc là do cậu ta rót và đưa lên miệng uống. Uống được hai ly cô cảm thấy người của chút mệt, nói tạm biệt với Giang Thiếu Tần và những người bạn khác xong ra về. Bước những bước chân không rõ ràng về trước, càng đi cô càng cảm thấy người mệt mỏi vô cùng. Vừa bước vào một ngã rẽ liền có người giữ chặt cô, sau đó cô không còn biết gì nữa và ngất đi.

Hot

Comments

Anonymous

Anonymous

Anh nhà khốn nạn quá

2023-09-16

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Tin Động Trời
2 Chương 2: Chính Là Cô Gái Kia
3 Chương 3: Truyện Tranh
4 Chương 4: Tôi Nói Cô Ta Vẽ Tôi Chính Là Vẽ Tôi
5 Chương 5: Cô Ấy Cái Gì Cũng Tốt
6 Chương 6: Mất Sự Trong Trắng
7 Chương 7: Que Thử Thai
8 Chương 8: Có Thai
9 Chương 9: Con Sắp Làm Ba Rồi
10 Chương 10: Bỏ Đứa Bé (thượng)
11 Chương 11: Bỏ Đứa Bé (hạ)
12 Chương 12: Có Người Sắp Xếp
13 Chương 13: Chính Thức Gặp Mặt
14 Chương 14: Tôi Muốn Cô Sinh Đứa Bé
15 Chương 15: Số Phận Giống Nữ Chính Trong Chuyện
16 Chương 16: Nhân Vật Nam Chính Khốn Nạn
17 Chương 17: Nam Chính Bệnh Về Máu Và Ghẻ Lở
18 Chương 18: Gặp Người Không Muốn Gặp
19 Chương 19: Người Phụ Nữ Làm Vật Thí Nghiệm
20 Chương 20: Hết Thời Hạn Một Tuần
21 Chương 21: Tôi Nghe Lời Anh
22 Chương 22: Chạy Trốn Người Đó
23 Chương 23: Cuộc Gọi Điện Thoại
24 Chương 24: Nhốt Cô
25 Chương 25: Nhịn Cơm
26 Chương 26: Nếu Sảy Thai, Tôi Khiến Cô Có Lại
27 Chương 27: Lo Lắng Cho Cô
28 Chương 28: Dối Lòng
29 Chương 29: Thả Cô
30 Chương 30: Mời Tôi Ăn Cùng Không?
31 Chương 31: Cùng Nhau Ăn Tối
32 Chương 32: Tức Giận
33 Chương 33: Tìm Tới Cửa Gây Chuyện
34 Chương 34: Tôi Sẽ Đưa Cô Ấy Đi
35 Chương 35: Đến Hỏi Tội
36 Chương 36: Cử Chỉ Thân Mật
37 Chương 37: Ba Mẹ Biết Chuyện
38 Chương 38: Không Có Được Tôi
39 Chương 39: Hợp Tác Cùng Có Lợi
40 Chương 40: Ngã
41 Chương 41: Bỏ Đứa Bé Đi
42 Chương 42: Không Có Đứa Con Gái Này
43 Chương 43: Không Để Cô Rời Đi
44 Chương 44: Hắn Từng Trải Qua Đau Thương
45 Chương 45: Tôi Giúp Anh Bôi Thuốc
46 Chương 46: Mất Ba
47 Chương 47: Không Có Con Gái
48 Chương 48: Trở Nên Ngoan Ngoãn
49 Chương 49: Biết Chuyện
50 Chương 50: Là Anh Hại Chết Ba Tôi
51 Chương 51: Dằn Vặt Lẫn Nhau
52 Chương 52: Con Hận Anh Ta
53 Chương 53: Muốn Chết Sao? Đừng Hòng
54 Chương 54: Thừa Nhận Yêu
55 Chương 55: Muốn Anh Cảm Nhận Nỗi Đau Giống Tôi
56 Chương 56: Gặp Bà Nội
57 Chương 57: Đánh Dấu Chủ Quyền
58 Chương 58: Nếu Tôi Hại Bà Nội Của Anh Thì Sao?
59 Chương 59: Đến Chỗ Triệu Hiểu Hiểu
60 Chương 60: Không Vui
61 Chương 61: Đau Bụng
62 Chương 62: Sinh Con
63 Chương 63: Tôi Muốn Rời Đi
64 Chương 64: Muốn Bù Đắp Cho Em
65 Chương 65: Lễ Đầy Tháng
66 Chương 66: Không Phải Tôi Đẩy
67 Chương 67: Cô Đi Đi, Đừng Để Tôi Gặp Lại
68 Chương 68: Năm Năm Sau
69 Chương 69: Trở Lại Nhạc Thành
70 Chương 70: Trở Về Nhà
71 Chương 71: Gặp Lại Tiểu Hiên
72 Chương 72: Người Đàn Ông Đó Chưa Kết Hôn
73 Chương 73: Lễ Kết Hôn Của Tiểu Hiên
74 Chương 74: Người Phụ Nữ Không Ra Gì
75 Chương 75: Lâu Rồi Mới Gặp
76 Chương 76: Rốt Cuộc Người Đó Là Ai?
77 Chương 77: Tôi Vẫn Nhớ Em
78 Chương 78: Gặp Lại Triệu Hiểu Hiểu
79 Chương 79: Tiểu Bảo
80 Chương 80: Gặp Lại Nhau
81 Chương 81: Chủ Động Đi Gặp Lam Thiên Hạo
82 Chương 82: Người Có Tuổi
83 Chương 83: Dị Ứng Với Mật Ong
84 Chương 84: Anh Đã Thay Đổi Rất Nhiều
85 Chương 85: Suýt Nữa Thì Mất Mạng
86 Chương 86: Chủ Động Gọi Cho Triệu Hiểu Hiểu
87 Chương 87: Tiêu Dao Tỉnh Lại
88 Chương 88: Chính Vì Yêu Nên Cô Mới Hận
89 Chương 89: Chạy Trốn Lam Thiên Hạo
90 Chương 90: Gặp Anh Ta Chưa?
91 Chương 91: Con Số May Mắn
92 Chương 92: Biết Triệu Hiểu Hiểu Không?
93 Chương 93: Cô Ấy Là Của Tôi
94 Chương 94: Chào Mừng Em Về Nhà
95 Chương 95: Người Phụ Nữ Lam Thiên Hạo Yêu
96 Chương 96: Anh Có Chuyện Giấu Tôi?
97 Chương 97: Anh Muốn Tôi Làm Gì?
98 Chương 98: Chuyện Này Không Liên Quan Tới Anh
99 Chương 99: Kết Truyện
Chapter

Updated 99 Episodes

1
Chương 1: Tin Động Trời
2
Chương 2: Chính Là Cô Gái Kia
3
Chương 3: Truyện Tranh
4
Chương 4: Tôi Nói Cô Ta Vẽ Tôi Chính Là Vẽ Tôi
5
Chương 5: Cô Ấy Cái Gì Cũng Tốt
6
Chương 6: Mất Sự Trong Trắng
7
Chương 7: Que Thử Thai
8
Chương 8: Có Thai
9
Chương 9: Con Sắp Làm Ba Rồi
10
Chương 10: Bỏ Đứa Bé (thượng)
11
Chương 11: Bỏ Đứa Bé (hạ)
12
Chương 12: Có Người Sắp Xếp
13
Chương 13: Chính Thức Gặp Mặt
14
Chương 14: Tôi Muốn Cô Sinh Đứa Bé
15
Chương 15: Số Phận Giống Nữ Chính Trong Chuyện
16
Chương 16: Nhân Vật Nam Chính Khốn Nạn
17
Chương 17: Nam Chính Bệnh Về Máu Và Ghẻ Lở
18
Chương 18: Gặp Người Không Muốn Gặp
19
Chương 19: Người Phụ Nữ Làm Vật Thí Nghiệm
20
Chương 20: Hết Thời Hạn Một Tuần
21
Chương 21: Tôi Nghe Lời Anh
22
Chương 22: Chạy Trốn Người Đó
23
Chương 23: Cuộc Gọi Điện Thoại
24
Chương 24: Nhốt Cô
25
Chương 25: Nhịn Cơm
26
Chương 26: Nếu Sảy Thai, Tôi Khiến Cô Có Lại
27
Chương 27: Lo Lắng Cho Cô
28
Chương 28: Dối Lòng
29
Chương 29: Thả Cô
30
Chương 30: Mời Tôi Ăn Cùng Không?
31
Chương 31: Cùng Nhau Ăn Tối
32
Chương 32: Tức Giận
33
Chương 33: Tìm Tới Cửa Gây Chuyện
34
Chương 34: Tôi Sẽ Đưa Cô Ấy Đi
35
Chương 35: Đến Hỏi Tội
36
Chương 36: Cử Chỉ Thân Mật
37
Chương 37: Ba Mẹ Biết Chuyện
38
Chương 38: Không Có Được Tôi
39
Chương 39: Hợp Tác Cùng Có Lợi
40
Chương 40: Ngã
41
Chương 41: Bỏ Đứa Bé Đi
42
Chương 42: Không Có Đứa Con Gái Này
43
Chương 43: Không Để Cô Rời Đi
44
Chương 44: Hắn Từng Trải Qua Đau Thương
45
Chương 45: Tôi Giúp Anh Bôi Thuốc
46
Chương 46: Mất Ba
47
Chương 47: Không Có Con Gái
48
Chương 48: Trở Nên Ngoan Ngoãn
49
Chương 49: Biết Chuyện
50
Chương 50: Là Anh Hại Chết Ba Tôi
51
Chương 51: Dằn Vặt Lẫn Nhau
52
Chương 52: Con Hận Anh Ta
53
Chương 53: Muốn Chết Sao? Đừng Hòng
54
Chương 54: Thừa Nhận Yêu
55
Chương 55: Muốn Anh Cảm Nhận Nỗi Đau Giống Tôi
56
Chương 56: Gặp Bà Nội
57
Chương 57: Đánh Dấu Chủ Quyền
58
Chương 58: Nếu Tôi Hại Bà Nội Của Anh Thì Sao?
59
Chương 59: Đến Chỗ Triệu Hiểu Hiểu
60
Chương 60: Không Vui
61
Chương 61: Đau Bụng
62
Chương 62: Sinh Con
63
Chương 63: Tôi Muốn Rời Đi
64
Chương 64: Muốn Bù Đắp Cho Em
65
Chương 65: Lễ Đầy Tháng
66
Chương 66: Không Phải Tôi Đẩy
67
Chương 67: Cô Đi Đi, Đừng Để Tôi Gặp Lại
68
Chương 68: Năm Năm Sau
69
Chương 69: Trở Lại Nhạc Thành
70
Chương 70: Trở Về Nhà
71
Chương 71: Gặp Lại Tiểu Hiên
72
Chương 72: Người Đàn Ông Đó Chưa Kết Hôn
73
Chương 73: Lễ Kết Hôn Của Tiểu Hiên
74
Chương 74: Người Phụ Nữ Không Ra Gì
75
Chương 75: Lâu Rồi Mới Gặp
76
Chương 76: Rốt Cuộc Người Đó Là Ai?
77
Chương 77: Tôi Vẫn Nhớ Em
78
Chương 78: Gặp Lại Triệu Hiểu Hiểu
79
Chương 79: Tiểu Bảo
80
Chương 80: Gặp Lại Nhau
81
Chương 81: Chủ Động Đi Gặp Lam Thiên Hạo
82
Chương 82: Người Có Tuổi
83
Chương 83: Dị Ứng Với Mật Ong
84
Chương 84: Anh Đã Thay Đổi Rất Nhiều
85
Chương 85: Suýt Nữa Thì Mất Mạng
86
Chương 86: Chủ Động Gọi Cho Triệu Hiểu Hiểu
87
Chương 87: Tiêu Dao Tỉnh Lại
88
Chương 88: Chính Vì Yêu Nên Cô Mới Hận
89
Chương 89: Chạy Trốn Lam Thiên Hạo
90
Chương 90: Gặp Anh Ta Chưa?
91
Chương 91: Con Số May Mắn
92
Chương 92: Biết Triệu Hiểu Hiểu Không?
93
Chương 93: Cô Ấy Là Của Tôi
94
Chương 94: Chào Mừng Em Về Nhà
95
Chương 95: Người Phụ Nữ Lam Thiên Hạo Yêu
96
Chương 96: Anh Có Chuyện Giấu Tôi?
97
Chương 97: Anh Muốn Tôi Làm Gì?
98
Chương 98: Chuyện Này Không Liên Quan Tới Anh
99
Chương 99: Kết Truyện

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play