Chương 2

12 giờ đêm.

Đã hơn một tiếng kể từ khi anh rời khỏi nhà, dù đã muộn nhưng cô vẫn đợi anh. Trong lòng Tuệ Nhi vô cùng lo lắng, cô không yên tâm mà đi qua đi lại nhiều lần, ánh mắt luôn hướng về phía cửa chính. Đêm hôm khuya khoắt thế này, anh ra ngoài liệu có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không? Cảm giác bất an lớn dần, cô cầm điện thoại lên bấm số gọi cho anh. Bên kia đầu dây vang lên nhạc chuông, cô kiên nhẫn chờ đợi nhưng anh không bắt máy. Đắn đo hồi lâu, cô với tay lấy tạm chiếc áo gió vắt sau ghế khóa cửa cẩn thận rồi vội vã đi tìm anh.

Nửa đêm, đường phố Hà Nội vắng vẻ, cô lại là con gái một thân một mình đi giữa nơi ít người qua lại rất nguy hiểm. Cô hiểu rõ điều đó nên tự biết cách đề phòng chỉ là nỗi lo lắng trong cô lấn át mọi thứ. Điều duy nhất cô muốn làm bây giờ là tìm thấy anh. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, ở đây không có lấy một chiếc taxi thậm chí xe ôm cũng chẳng thấy một ai. Điện thoại trên tay luôn sáng bởi cô đã gọi điện, nhắn tin cho anh rất nhiều lần.

Tuệ Nhi chơi vơi lang thang giữa phố vắng. Nơi duy nhất cô nghĩ tới chính là công ty của anh nhưng nếu đi bộ thì biết bao giờ mới đến nơi? Từ nơi cô đang đứng tới công ty cũng mất vài cây số. Vậy mà cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, đôi chân cứ bước đi trong vô thức. Đi được một quãng đường khá xa, cô bắt gặp bên lề có người đàn ông đang nằm ngủ trên xe máy. Nghĩ đó là xe ôm, cô vội đi tới hỏi thăm.

- Bác ơi! Bác!

Người đàn ông kia bị tiếng gọi của cô làm cho tỉnh giấc. Ông ta ngồi bật dậy, lấy tay day mắt cho tỉnh táo rồi quay sang phía cô.

- Cho chuyện gì sao? Cô muốn đi đâu à?

Cô gật đầu đáp lại:

- Vâng, bác cho cháu đến công ty...

- Được rồi, lên xe đi.

Tuệ Nhi mỉm cười đội mũ lên xe. Người đàn ông kia bắt đầu nổ máy, chiếc xe di chuyển dần vào đường quốc lộ.

- Muộn thế này con gái ra đường một mình rất nguy hiểm. Có chuyện gì gấp lắm sao?

- Vâng, cháu có chút chuyện cần giải quyết. Bác đi nhanh hơn giúp cháu.

- Bám chắc vào.

Nghe ngữ điệu và nhìn thấy thái độ gấp gáp của cô qua kính chiếu hậu, ông tự hiểu chuyện quan trọng đến mức nào nên không hỏi nữa mà chuyên tâm lái xe.

Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến anh nên trả lời qua loa những câu hỏi của ông. Nỗi bất an ngày một lớn dần khi điện thoại dù gọi đến chục cuộc vẫn không bắt máy. Rốt cuộc thì anh đã đi đâu? Liệu có xảy ra chuyện gì hay không?

Khoảng 20 phút sau, cô đã đứng trước cổng công ty. Trả tiền xe xong, cô vội vã đi tìm anh. Công ty giờ này đã đóng cửa, cô nhìn xung quanh một vòng thì không thấy ai. Cô liền đi loanh quanh tìm kiếm. Công ty anh nằm gần trung tâm thành phố nên giờ này trên đường vẫn còn xe cộ qua lại và mấy quán bán đồ ăn đêm. Cô đi dọc trên vỉa hè, mắt không ngừng tìm kiếm. Điện thoại vì gọi cho anh mà nóng ran vậy mà vẫn không hề có lời hồi âm. Cổ họng cô nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe trực trào như sắp khóc. Cô sợ cảm giác bị bỏ rơi. Mười năm trước bị bỏ rơi đã để lại trong cô nỗi ám ảnh tâm hồn rất lớn, giờ đây cô không muốn nó xảy ra một lần nữa.

Tuệ Nhi đi khắp con đường lớn, dù hai chân đã sưng tấy đau nhức nhưng cô vẫn không bỏ cuộc. Chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ dừng lại. Cuộc tìm kiếm kéo dài hơn 30 phút đồng hồ, hai chân cô mềm nhũn không thể đi nổi. Vì quá mệt nên cô đành nghỉ tạm trên vỉa hè. Hơi thở đôi phần gấp gáp, trên trán lấm tấm mồ hôi, tình trạng của cô bây giờ cũng đủ hiểu cô đã mệt mỏi thế nào.

Vốn định nghỉ ngơi lấy sức rồi đi tiếp không ngờ cô lại bắt gặp cảnh tượng không nên thấy. Trước mắt cô giờ đây là cảnh anh cùng một người phụ nữ cùng nhau đi khách sạn. Tuệ Nhi buông thõng tay xuống, nước mắt vô thức rơi xuống. Hóa ra việc anh cần giải quyết lại là chuyện này sao? Cùng người phụ nữ khác vào khách sạn? Một lúc trước, cô còn lo lắng anh xảy ra chuyện, đi khắp nơi tìm kiếm đến nỗi hai chân sưng tấy để rồi nhận lại là một nỗi đau quá lớn. Anh không yêu cô vậy tại sao không nói thẳng. Anh cho cô hy vọng rồi chính tay bóp nát nó. Đi theo anh suốt quãng thời gian qua là do cô kiên trì hay cố chấp đây?

Tuệ Nhi đưa tay lau nước mắt, dù buông bỏ hay níu kéo cô nhất định phải làm rõ chuyện này. Cô đứng dậy dùng chút sức lực ít ỏi của mình sang bên kia đường. Đứng trước khách sạn anh và người phụ nữ khi nãy, cô chần chừ đắn đo mãi không dám bước vào trong. Trong đầu muốn biết hai người họ giở trò gì sau lưng nhưng trái tim lại quá yếu đuối để làm điều đó. Cô đấu tranh tư tưởng mãi một lúc lâu sau mới dám đi vài bước. Ngay khi cô đi lên bậc thềm đầu tiên, anh từ trong khách sảnh khách sạn bước ra.

Nhìn thấy cô, anh vội đến bên.

- Nhi! Em đang làm gì ở đây vậy? Không phải anh dặn em phải ở nhà rồi sao? Sao lại đến đây?

Thái độ lo lắng quan tâm này của anh khiến cô chán ghét. Nếu là Tuệ Nhi của ba năm trước, cô chắc hẳn sẽ vui như người trúng số còn bây giờ chỉ là một cảm giác lạ lẫm.

Cô cứ đứng như vậy nhìn thẳng vào mắt anh mà không trả lời câu hỏi. Sống mũi cô cay xè, cổ họng nghẹn ứ không nói lên lời. Anh thì vẫn hiểu ra chuyện gì cứ nghĩ cô đang mệt nên sốt sắng hỏi:

- Em sao vậy? Trong người không khoẻ à? Đi, anh đưa em về nhà.

Anh nắm lấy tay cô kéo đi nhưng lại bị cô gạt phăng ra. Hành động của cô khiến anh chau mày khó hiểu:

- Em....có chuyện gì vậy?

- Chuyện gì?

Cô cười khẩy, ngữ điệu uất ức vô cùng:

- Thấy chồng mình cùng người phụ nữ khác đi vào khách sạn. Anh nói xem, em nên làm gì đây?

- Phụ nữ? Khách sạn? Em nói gì vậy, anh không hiểu.

- Đừng tỏ ra như bản thân không biết gì. Chính mắt em nhìn thấy anh đi vào khách sạn cùng với người phụ nữ khi nãy mà anh còn chối à?

Nhật Minh chau mày rồi dần hiểu ra mọi chuyện. Anh nắm lấy tay cô mỉm cười nói:

- Mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu. Anh và cô gái kia không có bất kỳ mối quan hệ nào cả.

- Không có? Không có mà đêm hôm một nam một nữ cùng nhau đi vào khách sạn sao? Em không phải trẻ con dễ dàng bị lừa bởi những lời nói suông của anh.

- Anh và cô ta thực sự không có gì. Anh chỉ là thấy người hoạn nạn nên mới giúp đỡ thôi.

- Giúp đỡ bằng cách đưa nhau vào khách sạn? Cách giúp đỡ này lần đầu tiên em biết đấy. Chắc là hiệu quả lắm nhỉ?

Vẻ mặt ghen tuông đến sắp khóc của cô làm anh không nhịn được mà bật cười. Anh không nghĩ cô vợ nhỏ suốt ngày lẽo đẽo theo mình dù có bị mắng chửi thế nào cũng không đi lại có những lúc tức giận thế này. Cô nhìn anh, nhìn nụ cười kia mà càng thêm bực bội. Chuyện này đối với cô mà nói rất nghiệm trọng nhưng hình như anh lại xem nhẹ nó thì phải.

Cô lừ mắt tức giận nói:

- Anh không được cười. Em đang rất nghiêm túc. Anh và cô gái kia là mối quan hệ gì?

- Người dưng gặp nạn giúp đỡ.

Câu trả lời của anh khiến cô thất vọng. Cô tự nhủ nếu anh thành thật nói ra, cô sẽ nghĩ đến chuyện tha thứ nhưng anh lại không làm vậy. Cô nhìn anh bằng ánh mắt thất vọng đang định lên tiếng thì bị giọng nói của một người con gái chen ngang.

- Anh gì ơi?

Nhật Minh theo phản xạ mà quay đầu lại nhìn. Tuệ Nhi cũng nhanh chóng nghiêng người sang một bên xem người con gái vừa mới gọi anh là ai. Thì ra cô gái đó chính là người đi vào khách sạn cùng anh khi nãy.

Lúc này, anh mới xoay người lại đứng đối diện với cô ta vui vẻ hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Cô ta tiến gần hơn đưa cho anh chiếc áo vest rồi nói:

- Cảm ơn anh vì đã đưa tôi về đây nếu không tôi cũng không biết xoay sở ra sao.

- Không có gì đâu. Chuyện tôi nên làm thôi.

Nghe cách xưng hô của hai người bọn họ không giống tình nhân nhưng cô cũng không thể lơ là. Lỡ như đây là vở kịch bày ra để qua mắt cô thì sao? Trước khi mọi chuyện được giải quyết rõ ràng, cô nhất định sẽ không tin ai ngoài bản thân mình.

Cô gái kia nhìn thấy cô liền mỉm cười bắt chuyện:

- Chào cô, cho hỏi cô là....

- Là vợ tôi!

Anh nhanh chóng giới thiệu rồi vòng tay qua eo ôm kéo sát cô vào người mình. Cô gái kia có phần ngạc nhiên nhưng cũng niềm nở nói:

- Thì ra cô là vợ của anh ấy. Thật xin lỗi vì đã làm phiền hai người lúc đêm khuya thế này. Khi nãy tôi không nay gặp trục trặc trên đường may mà có chồng cô giúp đỡ đưa tôi về khách sạn. Tôi đến đây gặp anh chỉ để trả lại áo khoác thôi, cô đừng hiểm lầm.

- Kiều Anh!

Giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía khách sạn. Cô ta đưa áo khoác cho anh khẽ cúi đầu cảm ơn:

- Tôi không làm phiền hai người nữa, xin phép!

Dứt lời, cô ta quay người rời đi cùng người đàn ông đang đợi trong khách sạn kia. Lúc đó này, anh mới quay sang phía cô, miệng nở nụ cười giọng đầy châm chọc:

- Em thấy chưa?

Cô nhìn thái độ của anh, đoán ngay được anh đang cố tình trêu chọc mình. Hai má liền ửng hồng khẽ cúi đầu xuống, lắp bắp:

- Thấy... thấy gì chứ? Em không thấy gì hết.

Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên đối diện với mình.

- Anh với cô ta không có gì hết. Người đàn ông khi nãy là chồng cô ta, em đừng suy nghĩ nhiều anh sẽ không bỏ rơi hai mẹ con em.

- Anh...nói thật sao?

- Thật! Chúng ta mau về nhà thôi, đêm khuya sương xuống lạnh không tốt cho em và con.

- Vâng.

Cô mỉm cười, đuôi mắt cong lên. Thì ra chỉ là hiểu lầm, anh và cô gái kia không hề có ý gì với nhau. Quả thực cô ta cũng đã có chồng bởi cô nhìn thấy nhẫn cưới trên ngón áp út của cô ta trong lúc đưa áo cho anh. Lần này, là cô hiểu lầm anh.

- Về thôi!

Giọng nói của anh vang lên khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Cô thu lại ánh mắt thờ thẫn định bước đi cùng anh nhưng hai chân không thể đi nổi. Vì chạy khắp nơi tìm anh nên giờ đây chân cô không còn sức lực nữa rồi. Thấy cô đứng im không nhúc nhích, anh liền nhìn xuống phía dưới. Đôi chân nhỏ trong đôi hài chật đã sưng lên từ bao giờ.

Anh nhìn cô không nói lặng lẽ ngồi xuống xoay lưng về phía cô.

- Lên đi, anh cõng em về.

Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên, lúng túng đáp:

- Không...không cần phiền thế đâu. Em tự đi được mà.

- Lên đi, chân em sưng tấy hết rồi. Anh còn chưa nói chuyện em không nghe lời tự ý ra khỏi nhà đâu. Đừng bướng nữa!

Cô chần chừ giây lát cuối cùng cũng leo lên lưng anh. Lưng anh vừa to vừa rộng, cô còn cảm nhận được hơi ấm truyền đến khiến cô ấm áp hơn. Cô mỉm cười hài lòng, trong lòng thầm hy vọng khoảnh khắc này sẽ diễn ra mãi. Chợt sực nhớ đến việc anh ra ngoài đêm khuya, cô lên tiếng hỏi:

- Khi nãy anh đi đâu vậy?

- Đi mua khoai lang nướng cho em.

- Mua khoai?

- Ừ, mấy hôm trước em nói thích ăn khoai nên mới ra ngoài mua cho em.

Lời nói của anh khiến cô sững sờ. Đúng là mấy hôm trước cô có nói thèm ăn khoai nhưng chỉ là nhất thời nói ra không ngờ anh lại nhớ kỹ như vậy. Những hành động của anh bây giờ khiến cô hạnh phúc có điều trong lòng cô vẫn cảm thấy bất an. Cô im lặng hồi lâu như thể đang đắn đo chuyện gì. Phải đến một lúc sau, cô mới lên tiếng:

- Anh Minh, em hỏi anh chuyện này được không?

Nghe ngữ điệu của cô, anh nghĩ chuyện cô sắp nói rất nghiệm trọng nên nhanh chóng đáp lại:

- Em nói đi.

Cô hít một hơi thật sâu lấy tinh thần nhẹ nhàng nói:

- Anh thay đổi là vì em hay vì trách nhiệm với con?

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play