Nợ Em Một Tiếng Yêu
- Trịnh Nhật Minh, anh có yêu em không?
-....
- Nếu cô ấy trở về...anh có bỏ rơi em không?
-....
- Làm ơn trả lời em đi.
- Ra ngoài!
Cô cười trừ nhìn vẻ mặt tức giận của anh mà giấu nước mắt vào trong. Cô gật đầu lặng lẽ quay lưng rời đi. Cánh cửa đóng lại rồi, cô mới dám khóc. Đã không biết bao lần cô vì chuyện này mà hai mắt sưng tấy. Dù đã tự nhủ với chính mình cô chỉ là người thay thế cho mối tình đầu của anh nhưng sao cứ nghĩ đến lòng cô lại nhói đau?
Cô yêu anh còn anh thì yêu cô ấy. Cô đến với anh khi cô ấy vừa bỏ rơi anh. Suốt hai năm yêu nhau, ba năm chung sống dưới danh nghĩa vợ chồng cô biết anh chỉ xem cô như công cụ để lấp đầy khoảng trống mà người con gái anh yêu nhất để lại. Dù hiểu rõ nhưng cô vẫn cố chấp bên anh, vẫn cố chấp hy vọng tình yêu đơn phương đầy đau đớn này sẽ được đền đáp. Đã cố gắng vậy rồi nhưng sao anh không mở lòng với cô?
Câu hỏi “anh có yêu em không?” cô đã hỏi anh đến lần thứ mười nhưng vẫn không hề có câu trả lời. Rốt cuộc trong tim anh, cô ở đâu?
Anh ngồi trong phòng tay vẫn còn cầm bản hợp đồng nhưng tâm trí lại để nơi cô. Nếu ba năm trước, anh nhất định sẽ trả lời là không nhưng bây giờ khi cô hỏi lại anh câu hỏi ấy, anh lại không có dũng khí để trả lời chữ ”không”. Chẳng lẽ, anh yêu cô rồi sao? Ngay chính bản thân anh cũng không có câu trả lời chính xác.
Năm năm trước, người con gái anh yêu thương nhất đột ngột bỏ đi không một lời từ biệt. Anh đã đi gặp nơi, lục tung Hà thành để tìm nhưng kết quả nhận lại vẫn chỉ là con số không.
Và rồi cô đến bên anh ngay trong thời điểm anh trống rỗng nhất. Cô lẽo đẽo theo anh suốt ngày. Làm bữa sáng cho anh, chăm sóc anh mỗi khi anh bị bệnh, dù anh có tức giận thậm chí chửi mắng cô thế nào cô cũng không đi. Đối với anh, cô ở thời điểm đó là một người cứng đầu, đuổi thế nào cũng lì lợm ở lại, làm thế nào cũng không chịu buông bỏ. Có lẽ chính vì vậy mà anh đồng ý kết hôn với cô sau hai năm dài theo đuổi.
Ba năm chung sống, anh luôn lấy cớ công việc để không ở gần cô. Anh hiểu rõ việc anh làm khiến cô tổn thương nhưng anh không thể giả vờ yêu cô cũng không thể đến bên cô khi chưa xác định được tình cảm dành cho cô là gì. Anh sợ gieo cho cô hy vọng rồi chính tay phá vỡ nó. Điều ấy khiến cô đau khổ hơn gấp bội lần.
Hiện tại, anh cần thời gian xác nhận hay không thể chấp nhận cô?
Tháng 9, Hà Nội vào thu.
Tuệ Nhi bước ra từ bệnh viện trên tay còn cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm.
Cô...mang thai rồi!
Nhìn tờ giấy trên tay, cô vui lắm! Trong đầu tưởng tượng ra bao nhiêu viễn cảnh, cô nghĩ biết đâu nhờ có đứa bé mà anh mở lòng với cô, nhờ có đứa bé mà anh chấp nhận tình cảm của cô.
Tuệ Nhi cười tươi đuôi mắt cong lên tạo thành đường cong tuyệt đẹp. Lòng vui sướng đến nỗi chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng, cô sắp nhận được tình yêu sau bao năm cố gắng.
Mùa thu tháng 9 ấy, giữa dòng người tấp nập qua lại, xe cộ ồn ã của Hà thành, có một cô gái ngây thơ chìm đắm trong mộng tưởng của bản thân.
10 giờ tối, cô ngồi sau bàn ăn đợi anh. Nhìn những món ăn đã nguội lạnh, cô cảm thấy đôi chút khó chịu dù đây không phải lần đầu tiên cô ngồi đợi. Có lẽ là do cô đang mang thai nên tâm lý không được ổn định. Tuệ Nhi ngước nhìn đồng hồ, đã 15 năm phút trôi qua. Cô tự trấn an bản thân kiên nhẫn chờ đợi thêm một lúc. Cứ như vậy, cô ngủ gục trên bàn từ bao giờ không hay.
Chừng một lúc lâu sau, tiếng động bên ngoài vang lên khá lớn khiến cô giật mình tỉnh giấc. Tuệ Nhi đưa đôi mắt mơ màng nhìn đồng hồ. Bây giờ đã hơn 11 giờ khuya, tiếng bước chân vang lên trong không gian tĩnh mịch nghe rõ mồn một. Nghĩ anh về, cô vội vã đứng dậy chạy đến phòng khách. Nhìn thấy anh, cô mỉm cười niềm nở chào đón:
- Anh về rồi. Hôm nay em nấu nhiều món ngon lắm để em hâm lại chúng ta cùng ăn.
Cô nhiệt tình như vậy còn anh thì hờ hững lướt qua cô cứ thế đi một mạch lên tầng. Cô nhìn theo bóng anh không nghĩ ngợi nhiều mà nhanh chân trở lại nhà bếp hâm nóng đồ ăn. Thái độ của anh chắc là chưa ăn gì vừa hay cô cũng đang đói bụng vì đợi anh. Thế rồi cô hí hửng hì hục xào nấu trong bếp.
Chừng một lúc sau, cơm canh sẵn sàng mọi thứ hết như mới bắt đầu. Cô thở phào tay xoa xoa bụng khẽ mỉm cười. Tiếng bước chân vang lên làm cô chú ý. Tuệ Nhi quay sang nhìn thì thấy anh mặc trên người một bộ vest đen lịch lãm. Cô nghĩ bây giờ cũng đã khuya, công ty không phải quá nhiều việc vậy anh còn đi đâu với bộ dạng ấy. Chẳng lẽ...
Một suy nghĩ tiêu cực vội lướt qua khiến cô lo lắng nhưng rồi cô lại tự trấn an bản thân. Cô tiến đến chỗ anh mỉm cười nhẹ nhàng cất tiếng:
- Muộn thế này anh còn đi đâu?
- Cô là đang quản tôi?
Dứt lời, anh cứ thế bước đi. Cô nhìn theo bóng anh, cổ họng nghẹn ứ nhưng vẫn gắng gượng nói ra từng chữ:
- Anh lại ra ngoài tìm phụ nữ?
- Chuyện của tôi đừng xen vào.
Anh không đoái hoài gì đến cô, một cái quay đầu nhìn lại cũng không có. Giờ phút này đây, cô thực sự đã chạm đến giới hạn không thể chịu đựng thêm cô lớn tiếng:
- Em có thai rồi!
Câu nói của cô khiến anh chững lại, đôi chân vô thức không bước nữa nhưng không quay lại nhìn cô.
Nước mắt lăn dài trên má, cô sụt sịt mấy cái cố gắng không để giọng mình lạc đi.
- Em có thai rồi, anh có thể ở lại với em được không? Một chút thôi cũng được. Em thực sự rất cần anh. Làm ơn!
Hai chữ “làm ơn” giống như lời khẩn cầu cuối cùng của cô đồng thời cũng là niềm hy vọng duy nhất níu kéo anh ở lại. Cô cứ nghĩ anh sẽ vì đứa con trong bụng mà quay lại với cô nhưng cô đã lầm. Anh im lặng không nói cứ thế lạnh lùng bước đi. Cô nhìn theo bóng anh khuất dần sau cánh cửa lớn, tim cô vỡ ra thành trăm mảnh. Lần này, cô không kiềm nén được nữa rồi. Bao nhiêu uất ức, cay đắng, đau thương bộc phát. Cô ngồi quỵ xuống nền đất lạnh lẽo ôm mặt khóc nức nở. Anh...tàn nhẫn đến vậy sao? Bao nhiêu năm qua cô cố gắng cuối cùng nhận lại chỉ là sự im lặng của anh. Cô bất giác nhìn xuống bụng, đứa con này có lẽ anh cũng không cần.
Tuệ Nhi cười khổ, hai mắt đỏ hoe vì khóc. Cô thu mình lại một góc thẫn thờ nhớ lại khoảng thời gian bản thân trải qua. Cô nhận ra cố gắng thôi chưa đủ còn cần sự may mắn nữa. Đáng tiếc, sự may mắn ấy chỉ dành cho mối tình đầu của anh còn cô thì không. Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, cô cũng không biết bản thân thành ra thế này từ bao giờ. Cô chỉ biết đã đến lúc dừng lại. Không có anh, cô phải tiếp tục sống không chỉ vì cô mà còn vì đứa con đang hình thành trong bụng.
Sau khi đã thông suốt, Tuệ Nhi vịn tay xuống đất đứng dậy. Đưa tay lau giọt nước mắt đọng lại trên mi, cô từ bỏ rồi. Dù có đau lòng nhưng không thể tiếp tục. Lê từng bước chân nặng nề tiến về phía cầu thang. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên liên hồi khiến cô chững lại. Mở điện thoại, mi mắt mệt nhọc nhìn màn hình.
Là số của anh!
Tuệ Nhi tròn xoe mắt ngạc nhiên. Suốt ba năm chung sống đây là lần đầu tiên cô nhận được cuộc gọi từ anh. Tay cô run run, trong lòng vừa mừng vừa lo. Dẫu biết đã đến lúc từ bỏ nhưng cô vẫn vui khi thấy anh gọi cho mình. Tuy vậy, cô cũng lo sợ, sợ rằng đây là cuộc gọi cuối cùng của cả hai.
Cô nhanh chóng bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của anh. Khác hẳn với ngữ điệu lạnh lùng, cáu kỉnh thường ngày thay vào đó là sự nhẹ nhàng chưa từng có.
- Tôi ra ngoài mua một ít đồ. Em ăn cơm trước, không cần đợi tôi. Cả buổi tối chưa ăn gì rồi đừng để con bị đói. Tôi sẽ cố gắng về sớm!
Cô dường như không tin vào tai mình, bất ngờ đến nỗi không nói lên lời. Anh nói sẽ sớm về nhà cùng với cô hơn nữa còn nhắc nhở cô một cách dịu dàng. Cô tự hỏi liệu những điều đang diễn ra có phải sự thật hay cô chỉ đang mơ?
Ở bên kia không thấy cô đáp lại, anh lo lắng hỏi han:
- Tuệ Nhi! Em có nghe tôi nói không?
Giọng anh vang lên khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mong lung. Cô dần quay trở về thực tại thu lại ánh mắt thẫn thờ, nhanh chóng đáp lại:
- Em...em có. Thế bao giờ anh về?
- Sớm thôi.
- Vậy...anh đi đường cẩn thận.
- Tôi biết rồi. Em không cần lo lắng, ăn cơm trước đi đừng để bụng đói.
- Vâng.
-Được rồi, tôi cúp máy đây.
-Tạm biệt!
Nói rồi, cô cúp máy trên môi nở một nụ cười rạng rỡ. Mới khi nãy cô còn có ý định rời đi vậy mà bây giờ ý nghĩ ấy đã không còn nữa. Những lời nói của anh khi nãy khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Cứ ngỡ anh sẽ bỏ rơi cô nhưng thật ra thì hoàn toàn ngược lại. Cảm giác của cô bây giờ không một câu từ nào có thể diễn tả nổi. Đây chẳng phải là sự đền đáp sau bao nhiêu cố gắng nỗ lực của cô hay sao? Cô nên vui mới phải nhưng tại sao cô lại khóc? Khóc vì quá hạnh phúc hay cô khóc vì cô vừa nhận ra điều gì đó.
Tuệ Nhi hít một hơi thật sâu đưa tay lau nước mắt rồi bước đến ghế sofa ngồi đợi anh. Mặc dù anh nhiều lần nhắc cô ăn cơm trước nhưng cô vẫn muốn cùng anh ăn một bữa cơm gia đình. Cưới nhau ba năm chưa một lần ăn chung một bữa, ngồi chung một bàn. Hôm nay dù có đợi trong bao lâu, cô cũng sẽ đợi. Đợi anh trở về với cô.
Updated 38 Episodes
Comments
Ngoc Trang Huynh
🥰🥰🥰,co em be,nên moi quan tam Vo sao,
2023-12-22
1
Trân Huyền
....
.
2023-10-29
0