Bước xuống giường, cô ngắm nhìn bản thân trong gương, từ mắt rồi đến miệng. Cô tự hào về sắc đẹp của mình nhưng cũng không vì vậy mà kiêu căng.
- Mình sẽ sống như bao cô gái khác ư? Chắc vui lắm. – Nói rồi, cô tự nhiên cười với lòng mình. Rằng phải sống thật ý nghĩa, giúp đỡ mọi người.
May mắn với An Vy, tuy là Robot nhưng cô không cần phải sạc mà chỉ thay pin và kiểm tra định kì năm năm một lần. Bởi thế việc học và cuộc sống đều sẽ không gián đoạn vì những thứ lặt vặt ấy.
Hai ngày trôi qua, hôm nay chính là ngày cô đến ngô trường đại học mà biết bao người mong muốn. Thức dậy từ lúc sáng sớm chuẩn bị mọi thứ thật kĩ càng. Cô cảm thấy trong mình thực sự hồi hộp: “Không sao cả, thả lỏng nào.” Bỗng tiếng gõ cửa vang lên làm cô giật mình:
- Tôi vào được chứ cô chủ. - Người giúp việc lên tiếng gọi cô – Cô chủ xuống nhà đi, tài xế đến đợi cô rồi.
- Được, tôi biết rồi. – An Vy từ trong phòng nói vọng ra.
Với chiếc áo sơ mi trắng giản dị, phối cùng quần jean càng khiến body thêm chuẩn xác. Đã vậy mái tóc uốn cùng lớp make up nhẹ nhàng đều khiến cho ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ sắc đẹp ấu. Cô bước xuống nhà, thấy cha mình đang ngồi ăn sáng, không hề kiêu ngạo cô lễ phép cúi chào ông một tiếng:
- Thưa cha, buổi sáng tốt lành ạ!
- Cảm ơn con gái, con cũng vậy nhé! Đến trường đi kẻo lại trễ bây giờ. Ngày đầu tiên thì phải thật là hoàn chứ. Có đúng không?
- Vậy, thưa cha. Con đi trước. – Nói rồi cô bước lên xe chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu.
Đi trên đường ngắm nhìn thành phố xung quanh, nhà cao tầng san sát nhau, tiếng xe cộ trên đường. Làm cho khung cảnh thêm nhộn nhịp nhưng với An Vy thì khác vì đây là lần đầu cô nghe thấy nên có hơi đau đầu.
- Cô chủ, cô không ổn sao? – Tài xế thấy vậy cũng hơi hoảng hốt, bởi khi An Vy gặp chuyện gì thì anh cũng là người gánh một phần trách nhiệm vì đã dấu đi chuyện này.
- À không tôi không sao, âm thanh này lần đầu tôi nghe nên hơi choáng ấy mà. Anh cứ lái tiếp đi.
Cứ như vậy suốt quãng đường, cô cố gắng xoa dịu bản thân để có thể thích ứng với mọi thứ xung quanh nhanh nhất có thể. Ngồi trên xe cô luôn luôn suy nghĩ rằng bản thân phải chào mọi người như thế nào hay chỉ đơn giản là cúi đầu chào mọi người rồi đi về chỗ, những điều đó làm cô cũng trở nên rối trí.
- Lát nữa làm sao đây ta? “Xin chào mọi người, mình là Lê An Vy, 19 tuổi.” Ủa như vậy lãng xẹt quá không? Haiz giới thiệu sao cho ngầu, để có dấu ấn trong lòng mọi người. Thôi, chắc tui từ bỏ việc giới thiệu mất, khó vậy ta.
- Cô chủ ơi, ta đến nơi rồi. – Câu nói ấy của tài xế làm ngắt quãng suy nghĩ của cô, làm ta đang không biết làm gì bỗng trở nên hồi hộp.
- Cảm ơn anh! Anh nghĩ tôi nên giới thiệu thế nào đây? Tôi nghĩ nãy giờ không được.
- Cô chủ cứ nói những gì về mình thôi, không cần phải hoa mỹ gì đâu. Tôi chúc cô một ngày tốt lành, bây giờ tôi phải về chở sếp tôi rồi.
Nói xong, tài xế bắt đầu làm nhiệm vụ của mình. Còn về phần An Vy, cô cảm nhận rõ tim mình đang đập thình thịnh nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu tiến vào phía trong ngôi trường.
- Ôi, cô ấy đẹp quá!
- Sao y thiên thần vậy.
- Hoa khôi mới trường chúng ta đây rồi.
Những người đứng gần đó, ai cũng đổ mọi ánh mắt nhìn An Vy, người thì đứng khen ngợi về sắc đẹp của cô, người lại ghen tị nên ghét cô từ cái nhìn đầu tiên. Và cũng cách đó vài mét, một anh chàng đang bị bao quanh bởi các nữ sinh, chắc là để xin chụp hình rồi, cậu ta cao tầm 1m82, cắt kiểu tóc hai mái Hàn Quốc. Trên mình mặc một chiếc áo sơ mi trắng, có lẽ là áo đôi với cô mất. Thêm vào đó là quần tây màu đen nhìn khá chững chặc trong gu ăn mặc. Sống mũi cao cùng đôi mỏng, bỗng đôi mắt sắc bén kia nhìn về phía cô, làm cho tâm hồn thiếu nữ tự nhiên xao xuyến.
- Anh ta nhìn mình hả? Sao người gì đâu đẹp trai quá vậy. Thôi đi tìm lớp rồi chuồn lẹ vậy.
Anh chàng kia là hotboy của ngôi trường này, học hơn cô hai khóa, tên là Vũ Hoàng Dương. Không chỉ luôn đứng nhất trường về mảng học tập mà còn rất đẹp trai, nhắc đến gia đình thì lại càng thêm ngưỡng mộ. Có lẽ anh ấy phải được được mệnh danh là “Thủ khoa ngành đầu thai" mất thôi.
- Cô gái kia cũng dễ thương đó chứ. Chạy nhanh ghê ha. - Hoàng Dương nghĩ thầm.
Bước vào lớp, sau khi căng mình nghĩ từng chữ để giới thiệu bản thân thì tiết học bắt đầu. Đang tập trung nghe giảng viên giới thiệu về bộ môn này thì anh chàng khóa trên xuất hiện. Chính xác là Hoàng Dương.
- Giáo sư, em xin lỗi vì làm gián đoạn khi giáo sư đang dạy. Nhưng đây là việc gấp cần đến giáo sư ạ. – Anh chạy vào lớp nói.
- Các em đợi tôi một lát!
Lúc này, An Vy bỗng khựng người lại. Cô cố gắng nhớ lại dáng người này và ngay lúc đó ánh mắt quen thuộc kia nhìn lấy cô thêm một lần nữa. Làm cô nhớ lại chuyện hồi sáng.
- Là anh ta sao? Không được rung động, lỡ đó là cái bẫy thì sao. Nào An Vy ơi, bình tĩnh.
Hai con người nhìn nhau trong vài giây, dường như có một sợi dây vô hình đang dần liên kết họ. Mọi thứ biến mất, chỉ còn khoảng không gian yên tĩnh với ánh mắt ngỡ ngàng của cô, hai người cứ vậy nhìn nhau không rời. Có lẽ đây là cuộc gặp gỡ định mệnh giữa cô nàng Robot An Vy và anh chàng hotboy Hoàng Dương.
Updated 100 Episodes
Comments
Vy Vy
♡(ӦvӦ。)
2022-03-11
1