Vì diện tích căn nhà khá lớn nên mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, chỉ trừ tầng một dùng chung, ngoài ra không gian riêng của mỗi người vẫn được bảo vệ. Bà Weber vừa hiền vừa vui tính, đối xử quá tốt với những sinh viên thuê nhà, đôi khi rảnh rỗi còn tự tay nấu nướng mời họ ăn nên ba sinh viên cũng xem bà như người thân trong gia đình mà yêu quý.
Điều này Jackson biết rõ, thông qua mối quan hệ mật thiết giữa mẹ và bà Weber nên từ bé đến lớn cậu gặp qua bà không biết bao nhiêu lần, nếu nói bà coi mẹ cậu như con gái thì cậu chính là cháu ngoại.
Điều đó khiến khoảnh khắc bà nhìn thấy cậu sau mấy năm không gặp trở nên xúc động hơn.
"Jack, cháu đã lớn như vậy rồi sao?" Bà Weber hai mắt rưng rưng, giọng nói hơi khàn nghẹn ngào dang tay ôm cậu vào lòng.
Jackson cũng không ngại thể hiện tình cảm trước mặt bà, cậu rụi đầu trong hõm cổ người phụ nữ, gật nhẹ đáp, "Cháu đây ạ, đã quá lâu rồi không được gặp lại bà, bà dạo này vẫn khoẻ chứ?"
Bà Weber thoát khỏi cái ôm, xoay cậu một vòng rồi nhìn từ trên xuống dưới, hài lòng nói, "Tốt lắm, càng lớn càng đẹp trai! Ta tất nhiên vẫn khoẻ, mỗi ngày đều chờ mong cháu sang đây đó!"
Cậu biết bà không nói dối, chỉ cần nhìn căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ không có một hạt bụi, đệm chăn thơm mùi hoa nhè nhẹ đã đủ để hiểu bà tận tâm tới mức nào.
Kéo tay Jackson ngồi xuống ghế trong phòng khách, bà hất cằm về phía Karry đang ngồi ở ghế đơn đối diện, anh lúc này mới bắt đầu ăn sáng, có lẽ cũng là bữa ăn trưa luôn, nói, "Karry bằng tuổi cháu đó, thằng bé đã ở cùng bà hai năm nay rồi, sau này hai đứa hãy hoà thuận và giúp đỡ lẫn nhau nhé!"
"Dạ, chúng cháu cũng vừa chào hỏi rồi, cậu ấy là tiền bối của cháu đó ạ"
"Ôi, vậy thì năm sau Karry phải giúp đỡ Jack của ta nhiều vào nhé?" Bà Weber cười tít mắt.
Karry bộ dáng lạnh nhạt không để tâm nhưng đôi mắt nhìn bà rất có hồn, anh gật nhẹ đầu coi như lời đáp.
Bà Weber vỗ mu bàn tay Jackson, "Thằng bé này là thế, mới quen nó ít nói lắm, đợi vài ngày nữa thân rồi mới biết, nó sẽ nói nhiều tới mức tai cháu mọc kén thì thôi."
"Vậy sao ạ?" Khá ngạc nhiên với thiết lập một con người hoạt ngôn của Karry, Jackson nhíu mày âm thầm đánh giá anh, nhưng sau đó vì bị đối phương bắt gặp nên cậu ngại ngùng thu lại tầm mắt, quay về nói chuyện với bà Weber.
Bữa trưa là do một tay bà Weber chuẩn bị dưới sự giúp đỡ của Jackson và Karry, vì hôm nay là cuối tuần nên anh không đi học. Chỉ cần vào ngày này là thanh niên trẻ tự động ngủ nướng, nếu không phải vì lời nhờ vả của madam là thay bà đón tiếp Jackson thì có lẽ giờ này anh vẫn đang đắm mình trong ổ chăn đó.
Người phụ nữ lớn tuổi đứng bên bếp điện xào nấu đồ ăn, mùi thơm toả ra nhanh chóng bị máy hút mùi thu lại, tay chân bà chậm rãi là không tránh khỏi nhưng nhìn cách đảo, nâng và hất đổ ăn trong chảo vẫn rất chuyên nghiệp. Jackson ngồi trên bàn ăn sáu chỗ, đặt giỏ bát đĩa trên tấm khăn trải bàn màu xanh nhạt rồi chậm rãi lau lại bằng một chiếc khăn sạch sẽ khác, câu được câu không đáp lại những câu hỏi của bà.
Karry đứng một bên thái hem, thỉnh thoảng cũng chêm vào một câu, có vẻ như cảm giác xa lạ lúc ban đầu đã vơi bớt đi, thay vào đó thì câu chuyện trò giữa hai chàng trai cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
Gần giờ cơm trưa, hai người thuê trọ còn lại của căn nhà cũng trở về. Họ là một trai một gái, cô gái bằng tuổi Karry và Jackson, còn chàng trai hai lăm tuổi đã tốt nghiệp và ra ngoài đi làm rồi. Điểm đặc biệt giữa cả hai là đều cùng một quê hương, cho nên đường nét trên gương mặt khá ôn hoà.
Cô gái tên Sol có gu ăn mặc rất thời thượng, mái tóc ngả nâu kết hợp với lối trang điểm trong sáng và đặc tính hay mỉm cười lộ hàm răng trắng đều khiến cô có phần giống búp bê sứ. Vừa nhìn thấy Jackson thì cô đã thân thiện tặng một cái ôm, "Rất vui được gặp cậu, tôi đã nghe madam kể về cậu rất nhiều rồi đó Jackson!"
Không lấy làm lạ khi cô gái biết tên cậu, Jackson cũng mỉm cười, "Chào Sol, rất vui được gặp!"
Trên đường về Sol có ghé qua một cửa hàng bán đồ ngọt để mua bánh tặng Jackson, thông qua bà Weber mà cô cũng biết sơ qua về con người cậu, trong đó có cả khẩu vị cơ bản.
Nhận lấy túi giấy đựng bánh, Jackson có hơi cảm động. Ngay sau đó chàng trai về cùng Sol cũng reo lên, "Thật trùng hợp, tôi cũng mua bánh ngọt làm quà gặp mặt cho cậu này!"
Chàng trai lớn tuổi nhất là Ben, với làn da hơi ngăm và phong cách bụi bặm làm hắn có vẻ già hơn so với tuổi, nhưng thông qua cách nói chuyện thì cũng có thể đánh giá hắn là một người cởi mở, dường như thứ gọi là xa cách trong lần đầu gặp mặt không nằm trong từ điển cuộc sống của hắn. Hào hứng đặt một hộp bánh kem lên tay Jackson, Ben cười xòa: "Đây là bánh kem vị hạt dẻ nổi tiếng của quán, hy vọng cậu sẽ thích!"
Jackson ngượng ngùng nhìn hộp đồ trên tay, trong một ngày mà nhận được hai chiếc bánh vị hạt dẻ khiến cậu có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói lời cảm ơn với hai người bạn mới.
"Đừng khách sáo như vậy." Sol và Ben nhìn nhau cười đáp: "Đều đã trở thành người một nhà rồi, sau này nếu có gặp gì khó khăn thì cứ nói với chúng tôi nhé."
Karry đứng một bên nhìn hết màn chào hỏi làm quen này, ngơ ngác một hồi mới nói: "Hình như chỉ có tôi là không tặng quà gặp mặt cho cậu nhỉ?"
Jackson quay đầu nhìn anh, mặc dù lời đối phương nói hoàn toàn không sai nhưng cậu cũng không thể ngoài miệng công nhận điều đó được, huống hồ gì hai người mới quen biết không lâu, đột ngột làm mất mặt anh cũng là điều không nên, đùa vui cũng phải đúng lúc nên vội vàng xua tay nói: "Quà gặp mặt gì chứ, anh đã đón tiếp tôi rất nhiệt tình, nhiêu đó là đủ rồi."
"Không được, tôi vẫn phải thể hiện tấm lòng của mình. Nếu không Sol và anh Ben sẽ nói tôi không chào đón cậu mất." Karry quay sang liếc hai người nãy giờ đang đứng một bên xem kịch vui, anh đưa tay xoa cằm ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Hiện tôi đang làm thêm ở pub ngay gần nhà, nếu cậu rảnh thì hãy tới đó, tôi sẽ mời cậu một ly xem như quà gặp mặt."
Bà Weber nghe vậy thì hoảng hốt chắn trước mặt Jackson, không để cậu trả lời đã cướp lời nói: "Karry con không được làm vậy, Jackson còn nhỏ không thể uống rượu đâu!"
Vẻ mặt Karry lúc đối diện với bà Weber vi diệu vô cùng, dường như có chút ngượng ngùng khi đột nhiên bị mắng trước mặt người mới đến, cho dù bình thường bà Weber cũng hay lớn tiếng dạy bảo bọn họ như người nhà. Ngoài ra còn xen lẫn một sự khó hiểu, thiếu niên hai mươi tuổi cũng đã xem như bước vào độ tuổi trưởng thành, đến anh còn biết uống đồ có cồn từ năm trước rồi, vậy mà Jackson bằng tuổi anh nhưng vẫn tính là nhỏ ư, vậy chẳng phải anh cũng phạm luật sao. Jackson thấy vẻ mặt của Karry biến ảo không ngừng như tắc kè hoa, nhịn cười ôm vai bà Weber trấn an rồi mới nói: "Mời một ly cũng được thôi, tôi rất sẵn lòng."
Nói xong lại quay sang nhìn người phụ nữ lớn tuổi cười lấy lòng: "Một ly cũng đâu nhất thiết là ly rượu, chúng con có thể uống nước ép mà bà!"
Jackson đã nói tới như vậy, madam nghe xong cũng không có lý do gì phản đối nữa. Một hồi nhạc dạo đầu trôi qua, mọi người vây quanh bàn ăn, bà Weber ngồi ở vị trí chủ vị nhìn bàn ăn bình thường luôn thiếu vắng một vị trí cuối cùng cũng được lấp đầy, hài lòng nở nụ cười.
Bữa cơm đầu tiên trên một đất nước xa lạ lại không có sự cô đơn cùng lạ lẫm, Jackson bị tấm lòng chân thành của mọi người làm cảm động, cho dù bọn họ đối xử tốt với cậu có phải chỉ vì đang ở trước mặt madam hay không thì cậu cũng rất biết ơn rồi.
Updated 36 Episodes
Comments